Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1296



Đến hôn lễ ngày đó, anh sẽ công bố.

Cô chờ đợi, cô giữ vững niêm tin vào anh là đúng! Tin tức Diệp Quân Lâm còn sống cùng với tin tức đám cưới của anh cuối cùng vẫn là truyên đến tai gia tộc họ Diệp ở thủ đô.

Toàn bộ gia tộc họ Diệp ở thủ đô đều chấn động từ trên xuống dưới.

Thậm chí có thể nói là toàn bộ con cháu họ Diệp ở Lạc Việt, toàn bộ đều khiếp sợ.

Dù sao anh cũng là con riêng của Diệp Minh Thiên, chủ nhân nhiệm kỳ tiếp theo của gia tộc họ Diệp ở thủ đô.

Sắp tới chính là ngày làm lễ cho Diệp Minh Thiên kế thừa chức vị gia chủ.

Giờ phút quan trọng như thế này lại tuồn ra chuyện này sẽ có ảnh hưởng thật sự rất lón.

Gần như là tất cả nhà họ Diệp đều nổ tung! Toàn bộ Lạc Việt cũng ôn ào náo nhiệt bàn luận tin tức này.

Một thời gian trước, sau khi nhà họ Diệp liên tục ám sát thất bại, lúc ấy đã không giết được Diệp Quân Lâm rồi.

Vào giờ phút quan trọng như thế này, thì càng không có cách nào động tới anh.

Ở thủ đô, trong gia tộc họ Diệp truyền ra giọng nói tức giận của Diệp Cường: “Các người đã biết đến sự tôn tại của đứa con hoang này từ lâu rồi, tại sao không nói cho tôi?” Hắn ta trách cứ nhóm người Diệp Vân.

Rõ ràng đã sớm biết đến sự tôn tại của Diệp Quân Lâm, lại một mực giấu diếm.

Hơn nữa bản thân bọn họ cũng không xử lý xong xuôi được chuyện đó, nên mới tạo thành loại tình huống như ngày hôm nay.

“Toàn bộ đều đi chết đi cho tôi!” Diệp Cường liên tục gầm thét lên.

Sự việc lần này sẽ làm cho cả nhà họ Diệp mất hết cả mặt mũi! “Gia chủ, tình huống khá tốt! Đứa con hoang này không phải kẻ vô tích sự! Hắn ta là ông chủ tập đoàn Minh Cường, thậm chí ngay cả hàng trăm danh môn vọng tộc lớn ở Hải Phòng cũng phải nghe hắn tai” Diệp Vân lập tức giải thích.

“ừ?” Diệp Cường sau khi nghe, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.

“Nhưng là chỉ có chút điểm thành tích nho nhỏ này cũng chẳng là gì ở trước mặt nhà họ Diệp!

Ông chủ của một cái tập đoàn thì như thế nào? Hải Phòng thì như thế nào? Chỉ một người hầu nhỏ bé của nhà họ Diệp, cũng có thể ép cho Hải Phòng không ngóc đầu lên được! Con hoang thì vẫn là con hoang!” Diệp Cường cả giận nói.

“Đúng, không sai! Hắn ta sở dĩ có thể có chút thành tích này, là bởi vì trên người hẳn ta đang chảy dòng máu cao quý của nhà họ Diệp Nếu không hẳn ta đã sớm chết đói ở đầu đường rồi!”

Già bé lớn trẻ ở nhà họ Diệp đối với chuyện này vô cùng bất mãn.

Ở trong một sơn trang cực kỳ xa hoa ở nơi nào đó của thủ đô.

Trong một gian phòng sách, trên vách tường đeo đầy chữ thư pháp.cao cấp nhất cùng quý giá nhất, giá cả của mỗi một bức tuyệt đối đều là mấy chục triệu thậm chí mấy tỉ.

Trong phòng còn bày các loại thơ cùng tranh thời cổ xưa, tất cả đồ vật cất giữ ở đây nếu lộ ra nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc với mức độ quý giá của chúng.

Một món trong đó cao đến hai mươi bảy trăm triệu USDI Nhưng là ở trong phòng sách này, chúng lại bị trưng bày một cách tùy ý…

Nơi này càng giống như là một tiệm cất giấu đồ cổ vậy.

Nhưng mà này chỉ là một gian thư phòng.

Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tuấn mỹ vô song đang luyện tập thư pháp.

Một bút rạch thẳng một nét cong lại mang theo khí thế rào rạt như rông bay!