Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1298



“Chuyện hơn hai mươi năm cũng đã xử lý thỏa đáng rồi mà? Còn chuyện gì nữa?”

Diệp Minh Thiên mặt đầy nghi ngờ hỏi.

“Còn chuyện gì nữa? Ông không phải đã nói con tiện nhân Chí Oánh kia cả đời đều sẽ bị nhốt ở thành Trường Giang sao? Vĩnh viễn sẽ không bước ra ngoài một bước sao?”

Long Thanh Tình hỏi.

“Đúng vậy, tôi hiểu cô ta. Cô ta tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi thành Trường Giang dù chỉ một bước, tôi còn để cho người lập một khối mộ bia ở trước mặt cô ta nữa”

Diệp Minh Thiên nói.

Long Thanh Tình giống như nổi điên gầm thét lên: “Chết tiệt! Bây giờ mộ bia bị đánh nát, con tiện nhân Chí Oánh này cũng rời đi. Người ta căn bản không quan tâm tới ông!”

“Cái gì? Cô ta rời khỏi thành Trường Giang rồi ư? Còn đem mộ bia đánh nát?”

“Cái này… cái này… Điều này sao có thể?”

Diệp Minh Thiên mặt đầy kinh ngạc, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Còn cả cái đứa con hoang kia, ông không phải nói cũng đã xử lý thỏa đáng rồi sao? Không phải đã chết rồi sao? Càng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp đối với nhà họ Diệp sao?”

Long Thanh Tình hỏi tiếp.

Tròng mắt Diệp Minh Thiên lộ ra thân sắc kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi: “Bà… Bà có ý gì? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đứa bé kia còn sống?”

“Còn không phải sao! Nó còn sống rất khỏe mạnh nữa! Chính nó đã dẫn con tiện nhân Chí Oánh kia rời khỏi thành Trường Giang. Chẳng những như vậy, nó còn giết Diệp Xung, lại để cho nhà họ Diệp ở Sa Pa tay không quay về.

Thậm chí Diệp Vân tự mình dẫn người đi giết nó, cũng bị.nó cắt đứt tay chân!”

“Năm đó ông không phải đã nói đứa nhỏ này không thể nào sống được sao? Nó tại sao vẫn còn sống? Còn trưởng thành tới cấp độ như hiện tại, đối với nhà họ Diệp đây là sự uy hiếp không nhỏ! Ông và tôi cũng như danh tiếng của toàn bộ nhà họ Diệp đều bị hủy hoại cả rồi. Đây là một sự sỉ nhục to lớn.”

Long Thanh Tình giận điên lên, tức tối ném mấy cái bình gốm Thanh Hoa giá trị hơn trăm triệu rơi xuống đất.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Diệp Minh Thiên căn bản không có tâm trạng đau lòng mấy cái bình gốm đó.

Diệp Minh Thiên mặt đầy nghỉ hoặc: “Không thể nào! Đứa nhỏ này không thể nào còn sống!”

Diệp Minh Thiên nhớ lại nói: “Ban đầu mặc dù tôi đồng ý với Chí Oánh sẽ tha cho đứa nhỏ này, cũng chỉ là vì lừa gạt cô ta, đứa bé kia tôi đã giết chết rồi. Thật ra thì, tôi đem đứa bé kia vứt bỏ ở nơi núi sâu hoang dã, không nói tới chết rét chết đói, thì chỉ cần bất cứ một con chó hoang nào cũng có thể cản chết nó! Nó không thể nào còn sống!”

Long Thanh Tình tức giận nhìn ông ta, nói: “Nhưng thực tế thì đứa con hoang đó vẫn còn sống, còn sống thật tốt!”

“Đây là chuyện gì chứ? Là tự tay tôi vứt đứa bé kia ở vùng núi sâu mà”

Diệp Minh Thiên cảm thấy nghỉ ngờ.

“Đúng rồi, tôi nhớ đến một người! Nhất định là hẳn ta đã động tay chân vào chuyện này!”

Diệp Minh Thiên kinh hãi hô lên.

“Người đâu, gọi quản gia đến đây!”

Diệp Minh Thiên phẫn nộ gầm lên.

Chẳng mấy chốc, một lão già có mái tóc hoa râm xuất hiện.