Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1408



Vào lúc này, Diệp Chính và những người khác đều nhìn vê phía Diệp Quân Lâm.

“Mấy người nhìn tôi làm gì, thành thật trả lời đi”

Diệp Quân Lâm liếc nhìn mấy người kia một cái.

Bởi vì anh là chiến thần Côn Luân.

Bọn họ có thể không sợ hãi sao? “Bởi vì anh ấy…

Diệp Triệu theo bản năng muốn nói ra thân phân của Diệp Quân Lâm.

Vẫn là Diệp Chính phản ứng nhanh: “Chị Từ Nhiệm, bởi vì Anh Lâm Hạo nhìn rất giống với gia chủ đương nhiệm của chúng tôi là Diệp Minh Thiên nên vừa rồi mới nhìn qua, tôi đã cho rằng gia chủ của tôi đến rồi.

“Đúng vậy, sự thật là như vậy.

Hai người họ rất giống nhau”

Những người khác đều lau mồ hôi.

Lý Từ Nhiệm hoàn toàn chấp nhận cách giải thích này.

Theo như cô thấy, chắc chắn đây là lần đầu tiên mấy người này nhìn thấy Diệp Quân Lâm.

Điều khiến bọn họ sợ hãi như vậy thì chỉ có một khả năng là Diệp Quân Lâm quá giống với Diệp Minh Thiên.

“Chính xác là như vậy.

Mục đích lần này của các người là gì đây? Nói thẳng ra đi”

Lý Từ Nhiệm cảnh giác, nhìn mấy người kia, cô luôn cảm thấy bọn họ không có ý tốt.

Diệp Quân Lâm cười: “Vọ à, chúng ta đến để ăn cơm của chúng ta, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?”

“Mau lên món đi!

Diệp Quân Lâm thúc giục.

Bữa cơm này, Diệp Quân Lâm có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, Lý Từ Nhiệm cũng chọn những món ăn tốt cho em bé trong bụng.

Quá trình ăn cơm của đám người Diệp Chính cũng thấp thỏm không yên.

Tâm tư của bọn họ hoàn toàn không đặt ở trên bàn ăn.

Dưới chân bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi…

Cùng ăn bữa cơm này với Diệp Quân Lâm có cảm giác như ăn cùng hổ vậy.

Diệp Quân Lâm giống như một con thú dữ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ.

Bữa cơm này như muốn lấy đi một nửa tính mạng của bọn họ.

“Ừm, bữa cơm hôm nay rất hợp khẩu vị, Tần sau đến ăn tiếp”

Sau khi ăn xong, Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm liền rời đi.

Từ đầu đến cuối Lý Từ Nhiệm luôn rất hoài nghi.

Chỉ đơn giản mời bọn họ ăn cơm như vậy thôi? Không còn chuyện gì khác nữa? “Vợ à, em lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Bọn họ mời chúng ta ăn cơm thôi mà.

Em cứ xem như vậy không được à?”

Diệp Quân Lâm cười, nói.