Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 147: Thái độ cứng rắn



Trong xe có hai người bước xuống, bộ dạng vội vàng chạy thẳng vào trong đại sảnh.

Chương Lập Hi vừa nhìn thấy người, thái độ nghênh ngang liền thay đổi, luống cuống chân tay niềm nở đón tiếp, thậm chí có chút ngạc nhiên.

“Nhạc cục trưởng, không phải ngài đi họp à? Sao tự nhiên lại quay trở về rồi.”

Nhìn thấy điệu bộ tươi cười của đối phương, Nhạc Chí Thượng tức đến mức nghiền răng nghiền lợi. Ông lập tức hét lên.

“Chương Lập Hi, cậu chính thức bị sa thải!”

ÀĂm!

Lời của Nhạc Chí Thượng tựa như sét đánh ngang tai khiến Chương Lập Hình hoàn toàn sững sờ, chỉ biết ngần người nhìn đối phương, trong mắt tràn ngập hoài nghỉ.

Sau đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân Lâm, nhớt ới cuộc gọi ban nãy.

Chương Lập Hi hoàn toàn không thể ngờ đến chuyện vậy mà mình thật sự bị sa thải.

Ông ta vội phản ứng, muốn tìm cho mình một cái cớ để biện minh nhưng chưa kịp làm gì đã bị Nhạc Chí Thượng đẩy sang bên.

“Cậu mau cút đi! Tôi không cần nghe bắt kỳ lời ngụy biện nào hết! Mọi chuyện xảy ra như thế nào, tôi đều đã tường tận cả rồi!”

Nhạc Chí Thượng nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh, chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Lâm Quân, lộ ra nụ cười hòa nhã.

“Chào ông Lý và cậu Diệp. Đối với sự việc xảy ra ban nãy, tôi xin thay mặt toàn bộ nhân viên ở đây gửi đến hai người lời xin lỗi chân thành nhất!”

Tiếp đến, Nhạc Chí Thượng quay đầu nhìn về phía nhân viên căn dặn.

“Từ nay về sau mọi việc phải tuân theo quy định. Người đến trước sẽ được làm thủ tục trước, người tới sau thì phải xếp hàng! Sau này nếu còn có ai cố tình làm ra chuyện phân biệt đối xử với khách hàng, thì cứ việc lấy kết cục của Chương Lập Hï mà làm gương! Nếu muốn ưu tiên thì phải ưu tiên đồng bào ta trước đãi”

“Dạ được ạI”

Lần này, tất cả mọi người đều dồn dập vỗ tay.

“Lập tức dừng toàn bộ thủ tục đang làm của hai người này lại!

Nếu muốn tiếp tục, nói bọn họ ngoan ngoãn mà xếp hàng đi!”

Nhạc Chí Thượng lạnh lùng sắp xếp lại mọi thứ.

Thật ra thủ tục của hai người ngoại quốc này gần như đã hoàn thành, tuy nhiên Nhạc Chí Thượng đã đi thẳng tới máy tính, trực tiếp hủy bỏ toàn bộ dữ liệu đang hiển thị, vậy nên mọi thứ đều bắt buộc đều phải làm lại.

“Đây mới là cách xử lý mà chúng tôi muốn thấy đó.”

Mọi người đồng loạt hét lớn, tiếng vỗ tay vang bên tai không dút.

Nhạc Chí Thượng sau đó tiếp tục thu xếp tìm người đến nhanh chóng làm lại toàn bộ giấy tờ thủ tục ban nãy đã bị xé nát của Lý Văn Uyên.

Hai tên người ngoại quốc hoàn toàn chết lặng, không ngờ thái độ của người này lại cứng rắn đến như vậy.

Nhạc Chí Thượng đi tới, nghiêm giọng nói.

“Nếu hai người nhất quyết không chịu xin lỗi, tôi sẽ không giải quyết bất cứ thủ tục gì cả! Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ ảnh hưởng tới việc xuất nhập cảnh của hai người! Hãy tự suy nghĩ kĩ càng đi!”

Đối phương đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu nhận lỗi.

Bọn họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm và Lý Văn Uyên, đồng thanh nói.

“Chúng tôi sai rồi, thật lòng xin lỗi.”

“Như vậy, chúng tôi có thể đi được chứ?”

Hai người giương mắt hỏi.

“Các người nói xin lỗi là chuyện của các người, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận lời xin lỗi này!”

Diệp Quân Lâm trực tiếp nói ra lời này khiến mọi người được dịp mở rộng tầm mắt.

“Loại như các người, tốt nhất là nên trục xuất khỏi đây!”

Khi Diệp Quân Lâm vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt vỗ tay.

“Đúng! Bọn họ cần phải bị trục xuất! Đánh người thì thôi đi, lại còn xé thủ tục của người ta nữa.”

“Những tên khốn khiếp như thế này phải bị đuổi đi mới phải!”

Diệp Quân Lâm lập tức gọi cho Phó Học Kiệm, để đối phương kiểm tra đại khái lý lịch của hai người này.

Tùy tiện tra một hồi, liền tra ra được rất nhiều vấn đề.

Hai người này, ngay cả thủ tục nhập cảnh cũng được làm giả.

Chỉ cần như vậy thôi đã đủ để cấu thành điều kiện bị trục xuất về nước.

Ngay sau đó, Phó Học Kiệm cho người đến tận nơi, yêu cầu đối phương phải lập tức rời khỏi Trung Quốc trong thời gian nhất định.

Thời hạn để sắp xếp là một tuần, nếu không sẽ bị buộc xuất cảnh.

Hai tên ngoại quốc oán độc nhìn chằm chằm Lý Văn Uyên và Diệp Quân Lâm, sau đó phẫn uát rời đi.

Cuối cùng, Lý Văn Uyên đã thực hiện được mong muốn của mình, hoàn thành toàn bộ giấy tờ thủ tục.

Đồng thời, đối với biểu hiện xuất sắc của con rễ mình ngày hôm nay, ông khen ngợi không dứt câu.

“Con đúng là lợi hại, có thể lập tức gọi cho cấp cao để họ nhanh chóng giải quyết vấn đề một cách triệt để nhất.”

Lý Văn Uyên nở nụ cười vui vẻ, trong khi đó Diệp Quân Lâm lại sững cả người.

Mình vậy mà, vậy mà vừa trực tiếp ra lệnh cho bọn họ.

Mà hai tên ngoại quốc sau khi về tới nhà thì vô cùng tức giận.

Họ muốn giết chết Diệp Quân Lâm!

Lúc này, một người mặc vest trắng đi tới bên cạnh hai người và hỏi.

“Treg, Trison, hai người bị giới hạn thời gian xuất cảnh à?”