Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1895



“Âm”

Kỹ năng chiến đấu bá đạo giống như một ngọn núi đang đè xuống.

“Bịch!”

Diệp Lâm Quân một kiếm chặn đứng.

“Âm ầm ầm..”

Hai chân anh không ngừng tách ra, lún sâu vào trong đất.

“Giết!”

‘Âm!”

Một cường giả tông sự khác lao tới.

Chỉ với một cú đấm cũng đủ khiến đất núi rung chuyển.

Hai chân của Diệp Lâm Quân lại lún sâu thêm mấy phần…

“Âm!”

Lại có thêm một cường giả tông sư mấy trăm tuổi xông tới giết Diệp Lâm Quân.

“Âm!”

‘Ăm”

Một người rồi lại một người. Hàng trăm cao thủ tông sư cùng nhau ra tay.

Một cảnh tượng khó mà tả nổi.

Đây chắc chắn làần đầu tiên trong vòng trăm năm nay.

Bọn họ ra tay làm chấn động khắp nơi, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi: Hàng vạn cường giả cấp thần phía sau cũng không cần ra tay nữa!

Xem mấy trăm tông sư biểu diễn là được rồi!

“Đến đây!” Diệp Lâm Quân gầm lên.

Hàng trăm tông sư cùng đánh ra kỹ năng chiến đấu vô cùng mạnh, uy lực không gì sánh nổi.

Giống như có một ngọn núi Thái Sơn đang muốn đè bẹp Diệp Lâm Quân vậy.

“Âm..”

Cuối cùng, hai chân của Diệp Lâm Quân không thể chống đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp như vậy, rốt cuộc cũng bỏ cuộc.

Cảnh tượng giống như san bằng cả một ngọn núi. Diệp Lâm Quân bị gió cát cuồn cuộn vùi ở phía bên dưới.

Sức mạnh làm nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy, Diệp Lâm Quân rơi vào trong đó, sống chết chưa rõ.

“Đừng, đừng chết! Nhất định phải sống đấy.. “

Lo lắng. Vô cùng †o lắng.

Trái tim của những người dân Lạc Việt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Còn kẻ địch thì hoan hô ăn mừng.

Đây chính là lần thiệt hại nghiêm trọng nhất của Diệp Lâm Quân.

“Xóa sổ một cường giả như thế, trong lòng tôi cũng thấy đáng tiếc!” Vị tông sư nào đó cảm thán.

Ông ta vẫn luôn muốn Diệp Lâm Quân đầu hàng.

Dâu sao, cường giả cũng thương tiếc cho cường giả.

Diệp Lâm Quân là một sự tồn tại rất đáng sợ, nếu như đi theo nước Chiến Ưng, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh.

Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười trên gương mặt ông ta cũng biến mất.

Bởi vì giống như có một cổ khí lạnh lẽo đang len lỏi vào cơ thể ông ta.

Ông ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có thứ gì đó đâm vào cơ thể.

Ông ta cúi đầu nhìn xuống, thì nhìn thấy một thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.

Thân kiếm vàng óng, không nhuốm máu tươi, mà thuận theo kiếm rơi xuống đất.

Ông ta bị giết rồi?

Nhất Vũ Kiên Vương từ khi nào mà đã xuất hiện phía sau ông ta?

Anh không phải đã bị nổ chết trong cái hố lớn đó rồi sao?

Vừa nấy mọi người đều nhìn thấy mà.

“Bịch!”

Ông ta ngã xuống đất một cách yếu ớt.

Cảnh tượng này khiến mọi người ở đó đều cảm thấy kinh ngạc.