Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1900



Những chỗ anh đi qua, đều trỏ thành huyết lộ.

Máu tươi tưới ra không ngừng.

Máu vương trên người anh cũng ngày càng nhiều Hao sức! Bị thương! Nhưng đều không ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm Quân.

Anh vẫn tiến về phía trước.

“Mau ngăn cản hắn! Đúng là một đám vô dụng!” Hoàng tử Vincent nổi trận lôi đình.

Hắc Long chỉ cảm thấy vô cùng áp lực.

Bảo tiên phương liêu hết mọi sức lực ngăn cản Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vẫn bất khả chiến bại! Bất chấp những vết thương bâm tím, cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh.

“Phập!” Cuối cùng, dưới làn sóng tấn công, Diệp Lâm Quân đã ngã xuống.

Đại quân bắt đầu hoan hô.

“ÁI” Đột nhiên truyên đến một tiếng la hét.

Diệp Lâm Quân phi thẳng lên tròi.

Xung quanh thương vong vô số.

Diệp Lâm Quân sau khi đứng dây lại càng hung mãnh hơn trước, hung hăng tàn sát đến mức xung quanh không ai dám tới gần.

Một đường đánh tới.

“Phập!” Anh lại ngã xuống.

Rồi lại đứng lên lần nữa.

Giống như khi nãy, chu kỳ này lại bắt đầu.

Dần dần mọi người thấy rằng Diệp Lâm Quân dường như mỗi lúc một đứng dậy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Càng bị đánh bại, thì càng dũng cảm?

Họ không biết rằng công pháp cổ xưa của Diệp Lâm Quân chỉ là như vậy.

Càng chiến càng hăng.

Đương nhiên điều đó cũng khiến Diệp Lâm Quân càng tiêu tốn sức lực nhiều hơn.

Anh thật sự sắp không thể chịu đựng nỗi nữa tồi.

Phó mặt mọi thứ cho số mệnh.

Chỉ có như thế, Diệp Lâm Quân phải trả giá bằng sinh mạng của mình, từ giữa sườn núi giết lên đến đỉnh núi.

Khi khoảng cách đến đỉnh núi chỉ còn rất ngắn, Diệp Lâm Quân mỉm cười.

Nhưng vẫn còn khá nhiều người ở trên đỉnh.

Bọn họ lợi dụng địa hình, tiếp tục ngăn cản Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vẫn dũng cảm.

Anh đang muốn chứng minh cho cả thế giới biết đâu mới chính là giới hạn của một người?

Càng muốn giải thích với thế giới ý chí của người Lạc Việt mạnh mẽ đến dường nào?

Lấy cơ thể của phàm nhân, để sánh ngang với thần minh!

Đó chính là Diệp Lâm Quân!

“Cờ của Lạc Việt đã tung bay trên đỉnh núi Cửu Long rồi! Có hi vọng chiến thắng rồi!”

“Nhất Vũ Kiên Vương cố lên! Hãy mau lên đỉnh núi, cố gắng kiên trì!”

Khi người dân Lạc Việt nhìn thấy một mảng đỏ xuất hiện trên đỉnh núi Cửu Long, bọn họ bắt đầu xôn xao.

Đồng thời cũng hi vọng Diệp Lâm Quân có thể cầm cự được! Đã đi được chín mươi chín bước rồi, đến thắng lợi chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng bước cuối cùng này lại vô cùng gian nan, nếu để xảy ra một chút sai sót, thì công sức trước đây coi như uổng phí.

“Nhất định phải cản hắn lại!”

Đại quân liên hợp bắt đầu cưồng bạo. Nếu bọn chúng không ngăn cản được anh, thì không còn tôn nghiêm gì cả.