Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1903



Công lao này đối với người khác mà nói thì không sao…

Suy cho cùng tác phong của bọn họ trước giờ đều như vậy!

“Vậy thì sao? Cuối cùng vẫn phải chết trong tay bọn ta thôi!”

“Tạm biệt!”

Các cao thủ của nước Chiến Ưng lần lượt khai hỏa, băn Diệp Lâm Quân.

“Pằng pằng pằng…’ Mạng lưới hỏa lực khổng lồ ngay lập tức bao trùm lấy Diệp Lâm Quân.

‘Âm!”

Nhưng chỉ trong chốc lát, Diệp Lâm Quân đã đột ngột trượt xuống đất tránh khỏi đòn tấn công.

“Păng!”

Anh thuận thế kéo người ra.

“Bịch!”

Chỉ bằng một cú đấm, làm vỡ mũ giáp.

Anh vẫn có thể tiếp tục chiến đấu! Lạc Việt lại tìm được hy vọng.

Đôi mắt của mấy người Hoàng tử Vincent như sắp bay ra ngoài.

Đây là người sao? Tình trạng thế nào rồi mà còn chiến đấu được?

Họ đâu biết đây chính là sự kiên trì của Diệp Lâm Quân.

Hơi thở đứt quãng, anh cũng sắp không xong tồi Diệp Lâm Quân cùng nhau giao chiến với các cao thủ nước Chiến Ưng.

Bây giờ anh chỉ liều mạng mà đánh, cho dù không đứng dậy nỗi, nhưng cứ bám trụ vào mặt đất mà quật ngã kẻ thù.

Trong vòng chiến khốc liệt này, cơ thể Diệp Lâm Quân sớm đã thương tật khắp nơi.

Trúng không biết bao nhiêu đạn.

Nhưng không lấy được mạng của anh.

Anh vẫn có thể chiến đấu một lần nữa!

Mục tiêu của anh vẫn chưa được hoàn thành!

Trận chiến này kéo dài nửa giờ mới kết thúc.

“Phập!”

Người cuối cùng cũng đã ngã xuống.

Còn Diệp Lâm Quân, từ đầu đến giờ không hề đứng dậy.

Nhưng sau khi giải quyết những kẻ địch này, Diệp Lâm Quân cũng không thể cử động được nữa.

Khói súng bốc lên nghi ngút.

Anh ngã xuống giữa đống xác chết, hoàn toàn bất động.

Toàn thân anh nhuốm đầy máu, không nhìn thấy rõ gì cả.

Ngay cả long kỳ Lạc Việt trong tay anh cũng bị che lại, không thể tung bay.

Kết thúc rồi chăng?

Hoàng tử Vincent và những người khác mỉm cười.

Cuối cùng anh cũng không cử động nữa.

Tốn biết bao nhiêu lực lượng mới có thể giết được anh.

Bọn họ đã thành công rồi!

“Hừ, kết thúc rồi!” Hắc long cười thành tiếng.

“Thời gian sắp tới! Chỉ còn một phút cuối cùng!”

Khi ống kính quét qua khung cảnh trên chiến trường, người dân Lạc Việt nhìn thấy đều tuyệt vọng.

Thân ảnh người đó không còn cử động nữa.

Lá cờ của Lạc Việt cũng không bay nổi nữa.