Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2227



Có những thanh niên hăng hái xông pha ra chiến trường, cũng có những cựu binh lại được cầm nắm kiếm đao mà chiến đấu.

Có những thiên thần áo trắng vội vàng xông pha trận mạc, cũng có những đội xe tự phát vận chuyển vật tư.

Bỗng chốc cả Lạc Việt đều trở nên hăng hái.

Mọi người đang vì Lạc Việt mà nổ lực. Cho dù công sức đóng góp của mọi người rất nhỏ, nhưng khi những sức mạnh này tập hợp lại với nhau, sế trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Một quốc gia hùng mạnh, một dân tộc bất khuất, trước giờ không phải vì một người mà lớn mạnh.

Sức mạnh đoàn kết của tất cả mọi người mới là sự cổ vũ mạnh nhất.

Thời điểm thảm họa xảy đến, các chiến sĩ Lạc Việt không gục ngã, thì bách tính của Lạc Việt càng không gục ngã.

Ý chí ngoan cường và tinh thần làm việc chăm chỉ của Lạc Việt được thể hiện một cách sinh động vào thời điểm này.

Lạc Việt không thể bị đánh bại!

Ngay cả khi địch ta khác nhau! . ngôn tình sủng

Nhưng sau cùng, chiến thắng sẽ là của Lạc Việt!

Dù có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại được dân tộc ngoan cường này!

Cho dù có đánh gấy xương cũng quyết xông lên!

Chắc chắn tinh thần này không nơi nào có!

Chỉ có thể là Lạc Việt!

Một đất nước anh hùng!

Bây giờ khắp nơi trong Lạc Việt đều đã bùng Giang Bắc cũng vậy.

Ở nhà họ Trịnh.

“Bây giờ quốc nạn lâm đầu, chúng ta không thể làm ngơi Chúng ta cũng phải cố găng hết sức!”

Mặc dù tfước đó Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng có tìm đủ cách gây khó dễ cho Diệp Lâm Quân, nhưng vào thời khắc Lạc Việt nguy nan, mọi người vẫn thể hiện mặt chính nghĩa của mình.

“Tôi tự nguyện tham gia chiến trường! Tôi sẽ cố gắng hết sức vì Lạc Việt!” Trịnh Nguyên là người đầu tiên đứng lên.

“Được, sau đó nhà họ Trịnh ta sẽ bỏ tiền bỏ vật tư, dốc toàn sức chỉ viện!”

So với sự nhiệt tình của Trịnh, phía nhà họ Lý lại im lặng như tờ.

Khi nguy hiểm ập đến, bọn họ chỉ nghĩ cách bảo vệ mình, suy nghĩ đường lui sau này.

Ngay cả mấy người Lý Hồng Thắng, Trương Phúc Long cũng đều là cường giả cấp thần.

Có rất nhiều chiến kỹ và thần dược tu luyện.

Nhưng họ lại ẩn náu như những người bình thường.

“Năng lực mà tôi có được không thể lãng phí một cách vô ích! Tôi cũng muốn ra trận!”

“Chị dâu tính cho tôi nữa! Tôi cũng muốn đi!”

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên cũng sẽ tham chiến.

“Ba mẹ không đồng ý cho con đi! Con đi rồi, đứa nhỏ phải làm sao? Bé Quân vẫn còn nhỏ như vậy!”

“Đúng đấy, lỡ như con có xảy ra chuyện gì, chúng tôi phải làm sao?”

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên kiên quyết không đồng ý.

“Ba mẹ, quốc nạn đã đến! Nước mất rồi, còn có nhà được sao?.Nếu mọi người ai cũng đều nghĩ như vậy, Lạc Việt còn có thể giữ nỗi sao?”

“Nếu không phải bé Quân còn nhỏ, con cũng muốn đưa con bé cùng ra chiến trường!” Lý Từ Nhiệm phân biện.

“Ài!” Nhiều người thở dài.