Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2242



Là có bệnh hay là bị điên đây? “Anh.

anh điên à? Kẻ thù vẫn luôn tấn công! Chúng ta không phòng thủ? Ngược lại còn tấn công à?”

Mọi người đều không hiểu cách làm của Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói: “Từ nay mọi chuyện ở chiến khu miên Nam đều do tôi tiếp quản!

Các người nghe theo lệnh của tôi là được!” “Ủy phong lớn thật! Tất cả mọi chuyện ở đây đều do hộ quốc thân tôn làm chủ! Anh nói muốn tiếp quản là tiếp quản sao?” Lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên.

Mọi người đều không coi Diệp Lâm Quân ra gì.

Kẻ địch đều là cường giả cấp chí tôn, Diệp Lâm Quân có dân thêm bao nhiêu người đi chăng nữa cũng vô ích.

Hóa ra là Vệ binh Viêm Long đã giao quyền chiến đấu chính của Chiến khu miên Nam cho Long Hán Châu, một trong tứ đại hộ quốc thân tôn.

Long Hán Châu xuất thân từ một thế lực lớn là đảo Thiên Hải.

Cường giả cấp chí tôn của Đảo Thiên Hải rất nhiều, bọn họ cũng sống trên biển giống như Hải Vương Điện.

Dưới sự thuyết phục tích cực của Vệ binh Viêm Long và các điều kiện hậu hĩnh, Đảo Thiên Hải đã tham gia vào Vệ binh Viêm Long.

Long Hán Châu là thiêu chủ của đảo Thiên Hải, hơn nữa còn được phong là một trong tứ đại hộ quốc thần tôn.

“Anh ta ở đâu, gọi anh ta tới, nói là Diệp Lâm Quân nói!” Diệp Lâm Quân nói thẳng.

Chẳng mấy chốc, Long Hán Châu mặc chiến phục dẫn theo một đám cao thủ khí thế hừng hực đi tới.

“Ai đang tìm tôi?” Long Hán Châu vô cùng uy phong, sắc mặt lạnh lùng.

“Là tôi tìm anh! Tôi ra lệnh bây giò mọi chuyện sẽ do tôi tiếp quả, bao gồm cả anh cũng thết”

Diệp Lâm Quân không nói nhiêu lời vô nghĩa, trực tiếp ra lệnh.

Nhưng khi những lời này nói ra, Long Hán Châu cùng đám người đều sững sờ.

Người này ngang ngược như thế sao?

“Không, anh là ai? Ai có tư cách gì tiếp quản chúng tôi?” Long Hán Châu bất mãn nhìn chằm chăm Diệp Lâm Quân.

“Tôi là Diệp Lâm Quân, Nhất Vũ Kiên Vương!” Diệp Lâm Quân nói rõ thân phận.

“Nhất Vũ Kiên Vương à, tôi biết anh, thì ra là anh? Dân theo một đám binh tôm tướng cua muốn thủ ở nơi này? Anh có biết bản thân sẽ phải đối diện thứ gì không?” Long Hán Châu liếc nhìn Diệp Lâm Quân với vẻ khinh thường.

Nhiều người thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đám người bình thường.

Gặp phải kẻ thù mạnh thì cũng chỉ bị mang ra làm bia đỡ đạn.

“Ai nói tôi muốn phòng thủ, tôi là muốn tiến công!”

Long Hán Châu: “…

Điên àI “Mau giao quyền chỉ huy ra, tất cả mọi người phải nghe tôi chỉ huy!” Diệp Lâm Quân vội vàng nói.

“Nhất Vũ Kiên Vương vị trí tuy cao, nhưng tôi cũng chưa từng nghe hộ quốc thần tôn phải nghe lời anh!” Long Hán Châu giống như nghĩ ra được gì đó.

Anh ta mỉm cười nói: “Các người không phải muốn tấn công sao? Thế chúng tôi nhường đường, các người cứ tấn công là được rồi!”

“Nhiệm vụ và trách nhiệm của chúng tôi chỉ là thủ ở nơi này! Nhưng mà cũng nhắc nhở các người kẻ địch rất là mạnh đấy!” Long Hán Châu ra vẻ làm bộ làm tịch.

Vốn dĩ anh ta muốn đuổi Diệp Lâm Quân đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, để đám người Diệp Lâm Quân tấn công, đối với anh ta mà nói chẳng những không có hại, ngược lại còn rất có ích.

Bốn mươi vạn đại quân, cho dù kẻ địch có giết cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Giúp anh ta tranh thủ được biết bao nhiêu thời gian chứ?