Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2320



Khi nghe đến chuyện Hứa Chính Kiệt muốn lên làm Quốc Vương, anh tức đến run người.

“Hứa Chính Kiệt, tôi không tha cho cậu đâu.”

“Còn cả nước Chiến Ưng nữa, năm đó đã làm ra bao nhiêu chuyện độc ác như vậy, tôi phải tính sổ từng chuyện một!”

Diệp Lâm Quân đi từng bước về phía nước Chiến Ưng.

Chẳng ai.ngờ được rẵng sắp có một trận mưa máu gió tanh sắp ập đến nước Chiến Ưng.

Mà điều đáng sợ nhất, đó là chỉ có một mình Diệp Lâm Quân mà thôi!

Một người một đao, hô mưa gọi gió, khắp năm châu bốn bể không ai dám cản lại.

Ai nói là không có ai dám diễu võ giương oai ở nước Chiến Ưng?

Đã hỏi ý kiến Diệp Lâm Quân tôi chưa?

Trước kia Lạc Việt phải đương đầu với quốc nạn, đã có khá nhiều người dân Lạc Việt rời đi.

Các quốc gia bên ngoài đã tích cực tiếp nhận những nhân tài tỉnh anh đến từ Lạc Việt.

Theo số liệu đã được thống kê thì có ba quốc gia đã tiếp nhận nhiều người tinh anh từ Lạc Việt nhất, lần lượt là Chiến Ưng, Đảo Đông Ca và Tinh Quốc.

Nước Chiến Ưng: Năm trăm bảy mươi nghìn người.

Đảo Đông Ca: Bốn trăm hai mươi nghìn người.

Tỉnh Quốc: Ba trăm ba mươi nghìn người.

Đây là những con số khó mà tưởng tượng ra nổi.

Đây mới chỉ là những con số thống kê các nhân tài mà các quốc gia đó mời chào đến.

Còn có rất nhiều người mà họ không đếm ra được.

Chuyện này đã giúp Lạc Việt kiểm tra được lòng dân, đã có bao nhiêu người sợ hãi mà chạy ra khỏi Lạc Việt.

Nhưng những người đó lại không ngờ rằng Lạc Việt lại thắng.

Vậy là hơn 99% số người đã đi lại gặp phải một tình huống khá xấu hổ: Có nên quay lại Lạc Việt hay không?

Trước kia những người đó rời khỏi Lạc Việt cũng không phải là vì sống ở nước ngoài sướng hơn, mà là vì Lạc Việt đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, sắp diệt vong đến nơi rồi.

Chính vì thế nên họ mới rời đi.

Nhưng thật ra, sau khi sang nước khác thì chưa chắc đã được sống sung sướng hơn khi ở Lạc Việt.

Không phải người nào cũng giống Hứa Chính Kiệt, có thể lên làm Quốc Vương, rồi khiến cho.

nước Chiến Ưng thỏa mãn hết mọi yêu cầu của mình.

Phần lớn những người di dân sang nước khác lại phát hiện ra mọi chuyện lại không hề đẹp đế như bề ngoài.

Những quốc gia như nước Chiến Ưng không hề coi họ là người của nước mình. Nhưng người đó chỉ nhìn trúng tiền tài, tài nguyên và sự tài hoa của họ mà thôi.

Nếu người nào may mắn có tài năng và năng lực thì còn được trọng dụng. Còn đa số những người còn lại thì đều bị chèn ép. Rồi đợi đến ngày những người đó hết giá trị lợi dụng thì những quốc gia đó chắc chắn sẽ không hề lưu tình mà đá văng họ ra nước ngoài.

Mặc dù không ai nói rõ chuyện này ra thành lời nhưng ai cũng tự hiểu ngầm với nhau.

Mà thực tế, Trương Phúc Long – người đến nước Chiến Ưng để đợi người nhà họ Lý và người nhà họ Trịnh lại càng rõ chuyện này hơn.

Vì khoảng thời gian gần đây, người của nước Chiến Ưng bắt đầu bóc lột họ trên mọi phương diện rồi.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tiền họ mang theo đã bị tiêu hết một phần ba rồi.

Thực ra sau khi rời khỏi nhà họ Lý và nhà họ Trịnh, những người này chẳng là cái thá gì cả.