Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2328



Nhưng sau khi hoàn hồn lại, những người này lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Họ sợ cái quái gì chứ? Đây là nước Chiến Ưng chứ có phải là Lạc Việt đâu? Đến bắt người thì sao chứ? Không chỉ có những người này không cuống lên.

Mà Jefferson đằng sau cũng rất bình tĩnh.

Dù sao thì đây cũng không phải là Lạc Việt, nếu muốn dẫn anh ta đi thì phải được sự đồng ý của nước Chiến Ưng đã.

Nhưng liệu có chuyện đó không? Nước Chiến Ưng đang đứng về phía anh ta rồi.

“Ngài yên tâm đi, họ sẽ giải quyết tốt mọi chuyện”

Vị cao thủ đứng sau lưng.Jefferson rất tỉnh táo nói.

“Gì cơ? Mày điên rồi à? Đây là Chiến Ưng, mày là người Lạc Việt mà dám vào đây bắt người một mình? Chán sống rồi à?”

Chiêm Quốc Thái vừa kịp phản ứng lại đã quát lớn Diệp Lâm Quân.

Trong mắt họ, hành động của Diệp Lâm Quân quá điên cuồng rồi.

Đứng ở nước Chiến Ưng mà cũng dám đòi bắt người của họ đi.

Không bao giò có chuyện đó Lạc Việt không dám! Mà vệ binh Viêm Long cũng không dám.

Mấy ngày trước, Lạc Việt còn gửi lời đề nghị yêu cầu giao người ra, vậy mà còn bị nước Chiến Ưng từ chối.

Lạc Việt cũng đành thôi.

Vậy mà hôm nay một tên vô danh tiểu tốt lại dám đến đây để đòi người.

Thật sự rất buồn cười.

“Tôi biết kiểu ăn mặc này: Đây là thành viên của Trấn Thiên Điện ở Lạc Việt”

“Trấn Thiên Điện chết gần hết rồi; chắc anh ta đến đây để báo thù đấy”

€ó người nhận ra cách ăn mặc của Trấn Thiên Điện”

“Hừ, còn mỗi một người thôi mà cũng dám đến nước Chiến Ưng để đòi người? Dù có là quan chức cấp cao của Lạc Việt còn chẳng dám làm thết”

Chiêm Quốc Thái lạnh lùng nói.

Diệp Lâm Quân nhíu chặt mày lại: “Tôi cho mấy người ba giây đồng hồ, nếu không giao người ra thì tôi sẽ tự mình vào bắt!”

Nghe vậy, Chiêm Quốc Thái và những người khác đều bật cười.

“Nào, để tao đếm ngược hộ mày nhé!”

“Ba, hai một, nào, vào bắt đi!”

Đám người Chiêm Quốc Thái cực kỳ hung hăng, cực kỳ càn quấy.

Họ tự tin rằng lớp phòng ngự của căn cứ có thể chặn lấy tất cả, đừng nói là một người sống sờ sờ ra đấy, dù có là một con chim thôi cũng đừng hòng bay vào.

Diệp Lâm Quân không nói gì.

“Xoet!”

Tiếng ma sát kim loại sắc bén vang lên.

Anh rút thanh chiến đao Bắc Minh ra.

Đi từng bước một vào trong căn cứ.

“Giết nó đi!”

Chiêm Quốc Thái ra lệnh.

Ngay lập tức, có hơn mười vị võ giả điên cuồng lao đến chỗ Diệp Lâm Quân.

“Chết đi!”

Giọng nói lạnh như băng vang lên.