Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2365



Văn Hi vừa nói xong, giọng nói của Hứa Chính Kiệt đã lập tức vang lên: “Đúng, không sai. Tôi đã nhận thức sâu sắc về những sai lầm của mình, bây giờ xin hãy cho tôi một cơ hội để hối lỗi. Tôi muốn làm việc cho Lạc Việt, tôi sẵn sàng dốc hết toàn bộ sức lực của mình cho các người.”

Trong mắt người khác, Hứa Chính Kiệt thừa nhận lõi lầm của mình, vô cùng chân thành.

Chỉ xin một cơ hội để bù đắp.

Nhưng Diệp Lâm Quân biết thằng nhóc này.

giả dối thế nào.

Anh tachỉ muốn sống mà thôi; “Các người còn có vấn đề nào khác không?”

Văn Hi hỏi.

Diệp Lâm Quân lắc đầu: “Tôi không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn giết anh ta”

Giọng điệu của Diệp Lâm Quân rất bình tĩnh. Mọi người có mặt đều biết anh muốn giết Hứa Chính Kiệt. Hứa Chính Kiệt càng hiểu rõ hơn. “Cứu tôi.

Cứu tôi”

“Tôi đã biết sai rồi, sau này tôi sẽ cố gắng làm mọi thứ để bù đắp”

Hứa Chính Kiệt vội vàng trốn sau lưng đám người Văn Hi. Văn Hi giang cánh tay ra, ngăn trước mặt Diệp Lâm Quân. “Nếu như anh muốn giết anh ta, thì giết tôi trước đi, bước qua xác tôi đi.”

Nói xong, Văn Hi nhảm mắt, cơ thể run rẩy. “Bình tĩnh đi, giá trị của Hứa Chính Kiệt quả thật quá lớn.

Giết thì quá đáng tiếc rồi”

“Thế này đi, đợi anh ta phát huy hết giá trị của mình, rồi hãy xử lý anh ta được không?”

“Đừng ra tay.”

Những người xung quanh đều lo lắng, sợ Diệp Lâm Quân sẽ thật sự ra tay. Đây chính là giá trị của Hứa Chính Kiệt. Cho dù anh ta có tội ác tày trời. Nhưng đưới tình huống này, vẫn có rất nhiều người không muốn anh ta chết. Muốn anh ta tỏa sáng, phát huy hết giá trị của mình. Thấy Diệp Lâm Quân gio tay tát về phía Văn Hi. Trái tim mọi người đêu dừng lại, sắp dừng thờ. Cuối cùng, bàn tay của Diệp Lâm Quân cũng không rơi xuống. Văn Hi sợ hãi mở to đôi mắt, hoang mang nhìn Diệp Lâm Quân. Diệp Lâm Quân lạnh giọng nói: “Cô chắc chắn muốn đưa anh ta đi?”

“Tôi chắc chắn”

“Cô chỉ mong anh ta làm việc cho Lạc Việt, chỉ mong tài hoa của anh ta? Người này nham hiểm xảo quyệt, nếu như không giết anh ta, vậy thì sẽ luôn tồn tại một nguy hiếm”

“Một khi anh ta lên kế hoạch, đó sẽ là một mình. Thấy Diệp Lâm Quân giơ tay tát về phía Văn Hi. Trái tim mọi người đêu dừng lại, sắp dừng thờ. Cuối cùng, bàn tay của Diệp Lâm Quân cũng không rơi xuống. Văn Hi sợ hãi mỏ to đôi mắt, hoang mang nhìn Diệp Lâm Quân. Diệp Lâm Quân lạnh giọng nói: “Cô chắc chắn muốn đưa anh ta đi?”

“Tôi chắc chắn”

“Cô chỉ mong anh ta làm việc cho Lạc Việt, chỉ mong tài hoa của anh ta? Người này nham hiểm xảo quyệt, nếu như không giết anh ta, vậy thì sẽ luôn tồn tại một nguy hiểm”

“Một khi anh ta lên kế hoạch, đó sẽ là một thảm họa vô tận. Các người có hiểu không?”

Diệp Lâm Quân nhắc nhở.

Yết hầu của nhóm người Tiêu Phong động đậy.

Hứa Chính Kiệt là một thiên tài, có thể nghiên cứu ra một vũ khí giết người đáng sợ như vậy.

Chính là một quả bom biết đi.

“Chỉ cần anh ta gia nhập Liên minh Khoa học kỹ thuật Thần Long, xảy ra chuyện gì đều sẽ do chúng tôi chịu trách nghiệm. Hơn nữa, tôi đã nhìn thấy sự hối hận của anh-ta: Anh ta tuyệt đối sẽ biết hối cải, nguy hiểm gì đó, tuyệt đối sẽ không tồn tại”

Những người khác lập tức bảo đảm.