Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 419



Gặp được kẻ địch mặt hằn đỏ lên, Tô Triệu Long hận mình không thể làm thịt Diệp Quân Lâm ngay tại chỗ.

Diệp Quân Lâm cau mày hỏi: “Anh là ai vậy? Chúng ta quen nhau à?”

“Tô Triệu Long, Tô gia tại Quảng Châu! Tô Triệu Phi là em ba của taol”

Tô Triệu Long nghiên răng nghiền răng nghiền lợi nói.

Diệp Quân Lâm gật đầu xác nhận: “Ò, hóa ra là anh trai của kẻ tàn tật kia à?”

“Mày…”

Vừa nhắc đến chuyện Tô Triệu Phi bị phế, lửa giận Tô Triệu Long lập tức lan ra cả đồng cỏ.

“Không ngoan ngoãn ở Quảng Châu đi, chạy đến Tô Hàng làm cái gì vậy? Không sợ bỏ mạng ở chỗ này à?”

Diệp Quân Lâm hỏi.

Tô Triệu Long cười lạnh; “Đừng tưởng có tập đoàn Vân Đình để dựa vào rồi thì muốn làm gì là làm! Nói cho mày biết, Tô gia bọn tao chắc chắn sẽ chiếm lấy một vị trí tại Tô Hàng này! Tao khuyên bọn mày nên ngoan ngoãn ký hợp đồng, tránh để đến khi đó còn chịu khổ ác hơn!”

“Biến đi!!”

Diệp Quân Lâm kéo Tô Triệu Long ra, đầy một cái.

“Mày tìm chết!”

Thuộc hạ đứng sau lưng anh ta muốn tán công.

Bị Tô Triệu Long ngăn lại.

“Không cần!”

Tô Triệu Long nhìn sang Lý Tử Nhiễm, cười: “Cô Lý cần phải suy nghĩ kỹ, đừng tự chuốc lấy hậu quả!”

*Không phải tôi đã bảo anh cút đi rồi à?”

Diệp Quân Lâm bừng lửa giận.

“Được được được… Vậy chúng ta cùng chờ xem!”

Tô Triệu Long nhoẻn lên một nụ cười tàn ác.

Sau khi đi ra bên ngoài.

“Cậu Tô, sao cậu không để tôi trực tiếp phế bỏ thằng ranh kia?”

Vương Vũ là thuộc hạ với kỹ năng hạng nhất của Tô Triệu Long, gã không hiểu, bèn hỏi.

Tô Triệu Long tức điên: “Cậu cho là tôi không muốn xử lý anh ta luôn à? Nhưng thằng nhãi đó có tập đoàn Vân Đình ở đẳng sau, ngay cả Lý Nhị gia cũng từng phải chịu thiệt thòi rồi đấy!”

“Vậy chúng ta làm thế nào ạ? Chẳng nhẽ cứ chịu đựng như thế?”

Vương Vũ tức giận ngút trời.

Tô Triệu Long thế mà lại nở một nụ cười bí hiểm: “Tất nhiên là không! Chúng ta trước hết vẫn phải đập bỏ cá tập đoàn Đông Thiên này đã!”

“Còn Diệp Quân Lâm?”

Vương Vũ hỏi.

“Tôi đã nhận được một tin cách đây không lâu: Lý Nhị gia muốn tiến hành trả thù lại.”

*Ò? Ngay cả hắc bạch vô thường cũng đã ăn trái đắng, Lý Nhị gia lại tắn công thì còn có hiệu quả gì không?”

Tô Triệu Long cười: “Bởi vì Lý Nhị gia mời được vị kia rời núi rồi!”

“Vị kia? Chẳng lẽ là… Ôi…”

Nghĩ đến điều gì đó, Vương Vũ lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, hít vào một hơi khí lạnh.

“Lý Nhị gia đúng là liều cả mạng, ngay cả nhân vật lão làng bề quan mươi năm cũng mời xuống núi được!”

Những người khác ai nây nghe thấy đều ngỡ ngàng.

“Chứ còn gì nữa! Vị ấy mới chính là nhân vật lão làng bậc nhất cả tỉnh Giang Nam, cũng là người mà Lý Nhị gia sợ nhất!”

“tập đoàn Vân Đình có mặt mũi lớn ghê, vậy mà buộc vị này phải ra mặt!”

Tô Triệu Long nói.

Vương Vũ như đoán được điều gì, cười nói: “Cậu Tô đang chờ Lý Nhị gia và vị kia làm gỏi cả cái tập đoàn Vân Đình xong mới đối phó Diệp Quân Lâm à?”

*Ừ, thông minh đấy. Diệp Quân Lâm không còn chỗ dựa, tôi muốn xem anh ta còn kiêu căng được đến đâu!”

Trong tòa núi Kim Lăng Tử Kim tại Quảng Châu có một tòa miều nhỏ dựng lên tại một nơi vắng vẻ.

Nhưng toàn bộ người trong vòng thượng lưu Quảng Châu đều biết, tòa miều nhỏ kia là vùng cắm của cả tỉnh, bởi vì nơi này có nhân vật mà toàn bộ tỉnh Giang Nam đều phải khiếp sợ.

Đã từng là người đứng đầu vòng thượng lưu của tỉnh Giang Nam.

Ba mươi năm trước thoái ẳn về đây, mỗi ngày ăn chay niệm phật.

Thế nhưng xung quanh miếu nhỏ cao thủ như rơm rạ, cũng không ai có thể đến gần.

Hôm nay, Lý gia của Quảng Châu tự mình lái xe đến đây.

“Tiên sinh, Lý gia gặp phải tai ương…

Con nuôi Lý Cuồng bị giết, Cháu trai Lý Vương Tôn bị phế; Cháu trai Lý Vương Long cũng bị phế; Hai thuộc hạ Hắc Bạch Vô Thường bị phân thây!”

“Lý Nhị to gan xin mời tiên sinh hãy rời núi, giải quyết loại người kia! Lý Nhị nguyện dâng hết mọi thứ mình có!”

Lý Nhị gia cầu xin, dập đầu ba cái.