Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 449



Nhìn đến đám phụ nữ thì ngừng lại.

“Một mình ta ăn cơm rất nhàm chán, các ngươi đều lại ăn đi!”

Viên Phật nhìn nhóm phụ nữ nhà họ Tiêu nói.

Lý nhị gia cùn Cao Sơn Tu biết Viên Phật là kẻ háo sắc.

Hơn nữa khẩu vị rất rộng Nhỏ thì từ bé con 10 tuổi, lớn thì phụ nữ 30 40 tuổi, hắn đều thích Đám phụ nữ nhà họ Tiêu, mấy người đều ít nhiều có chút nhan sắc, rất phù hợp với khẩu vị của Viên Phật.

“A, Viên thiêu muôn chúng tôi bôi ngài ăn cơm sao?”

Tiêu Quốc Phổ run run nói.

Sắc mặt Viên Phật đột nhiên thay đổi: “Cút, lão tử ăn cơm cần đàn ông tiếp?Ngươi là ngu thật hay giả ngu vậy?

Đám người họ Tiêu hai mặt nhìn nhau.

Viên Phật trắng trợn nói ra như vậy.

Không cần đàn ông tiếp, vậy là chỉ cần phụ nữ tiếp?

Nhất thời, đám phụ nữ họ Tiêu sợ hãi run ry.

Bọn họ đều hiểu được, ý tứ của Viên Phật sợ là không đơn giản như vậy đi?

Còn muốn bồi ngủ!

Tiêu Nhược Ngu ngay lập tức nói: “Hóa ra Viên thiếu thích mỹ nhân, ta lập tức cho người sắp xếp, minh tinh người mẫu, muốn cái gì có cái đó! Tô Hàng cái khác không có, chỉ mỹ nhân là nhiều thôi!”

Viên Phật trừng mắt liệc hai người một cái: “Người nào ta cũng không muốn, ta muốn mấy người ở đây, ngươi…ngươi, ngươi, ngươi,…còn có ngươi…”

Viên Phât chỉ đích danh bảy tám người phụ nữ.

Vợ của Tiêu Nhược Ngu cung Tiêu Nhược Phong đều ở trong đó, có cả vợ của máy người anh em họ nữa.

Còn có vợ của đám con cháu, thậm chí có cả mấy cô gái nhà họ Tiêu.

“Không được! Nhất định là không được đâu, Viên thiếu đổi mắy người khác đi! Các nàng đều bình thường như vậy!”

Em họ của Tiêu Nhược Ngu là Tiêu Sắt Văn ảm đạm nói.

“Bạt Tô Triệu Long hung hăng tát vào mặt Tiêu Sắt Văn.

“Con mẹ nó, cho thể diện còn không muốn!Viên thiếu chỉ ai thì chính là người đó! Ngươi dám phản đối à?”

Tô Triệu Long cáo mượn oai hùm.

Tiêu Sắt Văn ôm mặt ïu xìu nói: “Nhưng đây là vợ ta mà?

Không thể được!”

“Âm, ầm, ầm……..

Kim Cương như một ngọn núi nhỏ đi đến trước mặt hắn, một tay nhắc Tiêu Sắt Văn đang nói lên.

“Phanh!”

Kim Cương quảng Tiêu Sắt Văn xuống mặt đắt.

“Răng rắc!”

m thanh xương cốt nứt ra. Thắt lưng Tiêu Sắt Văn bị gãy lìa.