Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 462



“Am”

Viên Sơn Hà nhận ra điều gì đó, ông ta lập tức đi ra.

Đi tới quảng trường nhỏ ở trung tâm trang viên, ông ta thấy rất nhiều người đang xúm xụm lại.

Bọn họ đều là những siêu trùm ở thành phố Kim Lăng.

Một cỗ thi thể được đậy bằng vải trắng đang được đặt ở quảng trường.

“Có chuyện gì thế này?”

Sau khi Viên Sơn Hà tới, mọi người tự động tách ra thành một con đường.

“Tiên sinh, ngài phải mạnh mẽ nhé!”

Gia chủ nhà họ Lý và gia chủ nhà họ Tô nghiêm túc nói, bọn họ đã khóc không thành tiếng rồi.

Nghe được tin tức này, Viên Sơn Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cả người ông ta run rầy, ông ta đưa tay ra nhưng mãi vẫn không dám vén tắm vải trắng lên.

Đài Phong đứng phía sau ông ta đi lên, nhắc tắm vải trắng trên cỗ thi thể ra.

Thi thể lạnh lẽo của Viên Phù Đồ, tam đại chiến tướng cùng với tùy tùng Lý Nhị gia và bảy người Tô Triệu Long hiện ra trước mặt mọi người.

Người nhà họ Tô, người nhà họ Lý đã khóc được một lúc tôi.

“Am”

Khi nhìn thấy thi thể của đứa con nuôi và tùy tùng, đầu óc Viên Sơn Hà như sắp nỗ tung.

Giờ phút này, phòng tuyến trong lòng ông ta đã hoàn toàn sụp đỗ.

Đã năm mươi năm, chưa từng có một ngày nào mà lại bi thương như thế này!

Ba mươi năm qua ông ta không giết ai, thế mà giờ phút này ông ta lại muốn giết người, thậm chí là khát máu!

Đài Phong nhìn tháy thi thể của ba người anh em của mình, hắn ta híp mắt, khí thế hung ác trên người bùng lên.

Tất cả mọi người ở đây cảm thấy nhiệt độ cấp tốc hạ xuống, mọi người không kìm được mà rùng mình.

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Mọi người đều hiểu trong lòng.

Từ nay về sau, tỉnh Giang Nam sẽ không còn yên bình nữa.

Ép ông ta đến bước này, Đại La thần tiên cũng không cứu B nôi!

Có thế nào thì Viên Sơn Hà cũng không thể ngờ, ba đại chiến tướng đi cùng đều đã chết cả rồi.

Ngay cả đứa con nuôi mà ông ta yêu quý nhất cũng mắt mạng.

Viên Sơn Hà không có con đẻ, Viên Phù Đồ là con của người anh em tốt của ông ta. Người anh em đó đã chết vì cứu ông ta.

Viên Sơn Hà coi đứa con nuôi này như con đẻ.

Bây giờ Viên Phù Đồ đã chết, ông ta đau đớn lắm.

“Người anh em ơi, tôi đã không bảo vệ được con trai bạn!

Đó là lỗi của tôi!”

Viên Sơn Hà ngửa mặt lên trời hét to.

“Tiên sinh ơi, phải làm sao bây giờ? Ngài phải làm chủ việc này, nếu không thì chẳng bao lâu nữa, cả cái Giang Nam này sẽ là của tập đoàn Vân Đình mắt!”

Mọi người nhao nhao nói.

Viên Sơn Hà tức giận nói: “Thu lão thông báo xuống bên dưới, ba ngày sau cử hành tang lễ, con trai tôi và ba đại chiến tướng của tôi đã ra đi! Tôi phải làm cho cả Giang Nam đều biết tới cái tang lễ này!”

“Tiên sinh, tôi hiểu rồi!”

“Thứ hai, triệu tập hết tất cả thủ hạ cũ, quay lại trong vòng ba ngày!”

“Thứ ba, thông báo cho hai mươi tư học trò của tôi, cho bọn họ dẫn tất cả các lực lượng tinh anh tập hợp ở thành phố này!”