Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 502



Mọi người dồn dập giở hợp đồng của mình ra để xem.

Chẳng máy chốc, mấy biên kịch cũng hoảng sợ hô lên: “Chúng ta bị lừa rồi!”

“Hợp đồng này có vấn đè! Hợp đồng mà chúng ta ký ngang với khế ước bán thân! Ngay cả quyền danh dự quyền tác giả toàn bộ đều thuộc về sở hữu của tập đoàn Tam Hưng! Nói trắng ra thì chúng ta chính là nô lệ của tập đoàn Tam Hưng! Ngoài ra về mặt tiền lương, thế mà của tôi lại là lương cố định, tôi chỉ được ba ngàn đồng một tháng?”

Vương Thước suýt thì ngất xỉu.

Hai bộ phim nỗi tiếng là kịch bản của anh ta, Lý Tử Nhiễm trực tiếp đưa cho anh ta năm triệu tiền nhuận bút.

Nhưng ở tập đoàn Tam Hưng, một tháng chỉ được ba ngàn tệ?

Ai mà chịu nỗi loại chênh lệch này chứ?

“Mẹ ơi, tôi cũng ký khế ước bán thân rồi, cướp đoạt mọi quyền lợi của tôi, biến tôi thành nô lệ! Một tháng tôi chỉ được tám ngàn ư?”

Tiêu Dật Luân sắp tức điên rồi.

Làm đạo diễn cho hai bộ phim điện ảnh, ông ta lấy được tám triệu.

Ở đây thì thành tám ngàn?

Hợp đồng của các biên kịch và nhà sản xuất còn lại đều giống nhau Hợp đồng mà tắt cả bọn họ ký là khế ước bán thân, họ đã trở thành nô lệ của tập đoàn Tam Hưng, còn là nô lệ suốt đời.

“Mau xem giúp tôi hợp đồng của tôi!”

Ngay cả Lô Minh Giai cũng sốt ruột rồi.

Sau khi Vương Thước giở ra xem, thốt lên: “Cậu cũng không kém đâu, cũng ký khế ước bán thân! Tốt hơn chúng tôi một tí, ít nhát thì cậu còn được cầm một ít tiền! Nhưng mỗi bộ phim, tiền công mà cậu lấy được không được quá một trăm ngàn tệ!”

“Cái gì? Một trăm ngàn?”

Lô Minh Giai muốn điên rồi. . truyện teen hay

Một bộ phim chỉ được một trăm ngàn?

Náo loạn hả?

Sau khi tất cả mọi người ở đây giỏ hợp đồng ra xem, họ phát hiện tất cả đều đã bị hãm hại.

Đầu tiên tập đoàn Tam Hưng cho họ lợi ích trước, để bọn họ không phòng bị mà ký hợp đồng, trở thành nô lệ!

“Chúng ta hủy hợp đồng đi! Làm như thế được không?”

Lô Minh Giai tức đến nỗi run cả người.

“Hủy hợp đồng, được! Tiền hủy hợp đồng của chúng tôi là một tỷ! Còn cậu, tiền hủy hợp đồng là mười tỷ!”

Vương Thước nói ra sự thật lạnh lẽo.

“Phich!”

Lô Minh Giai đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Mười tỷ?

Bây giò nhiều nhất thì mình cũng chỉ có máy chục triệu, lấy đâu ra mười tỷ chứ?