Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 677



Nếu Diệp Quân Lâm mà tức giận, anh ta không gánh nỏi đâu.

Lúc này, một chiếc xe đi vào nhà họ Triệu.

Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi đã tới.

Vừa rồi khi nhà họ Triệu nằm ở thế nguy nan, bọn họ chạy.

mắt dạng, bây giờ vẫn đề đã được giải quyết, trái lại quay về rồi.

“Ông nội bà nội, mọi người đã biết chuyện rồi chứ? Thực ra, có một số người là cháu gọi tới đấy! Chính là máy người sếp Trần, sếp Trương, cuối cùng ba cháu vát vả cầu xin, mới gọi họ đến được!”

Trương Văn Thao nói mà không biết xấu hổ.

“Hả? Là cháu gọi tới À2”

Mấy người Ngô Mộc Lan sửng sốt.

“Không phải Triệu Viễn sao?”

Mọi người nói.

Lúc này Triệu Viễn lập tức giải vây cho mình: “Đúng là không liên quan đến cháu!”

“Nghe thấy chưa?”

Trương Văn Thao cười nói.

Đám người Ngô Mộc Lan nhớ lại cảnh tượng trước mặt, đúng là lúc mấy người Trần Đằng nhắc tới Triệu Viễn, sắc mặt họ không được tự nhiên.

Thậm chí nói còn rất gượng gạo.

Bây giờ nhớ lại, nguyên nhân không phải Triệu Viễn.

Đúng thế, ngoài nhà có bối cảnh chính trị của nhà họ Trương ra, người khác sao mà mờ được những sếp lớn này.

“Văn Thao à, thời khắc mắu chót vẫn là cháu giúp sức!”

Ngô Mộc Lan ôm chặt Trương Văn Thao.

Những người khác cũng lũ lượt cảm ơn Trương Văn Thao, thậm chí còn ngưỡng mộ nhìn anh ta.

Có phần thực lực này!

Trương Văn Thao hơi ngại, anh ta nói: “Thực ra, cũng không phải công của một mình cháu, Triệu Viễn cũng có công, đại tá Long Dã đó đến vì Triệu Viễn, còn cả các gia tộc lớn gì gì đó cũng là công của Triệu Viễn!”

Triệu Viễn đang định trả lời là không phải, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh ta đành phải im lặng thừa nhận.

Nhưng anh ta và Tiêu Thấm khó chịu nhìn Trương Văn Thao.

Lúc nhà họ Triệu nguy nan, anh ta chạy đi thật xa.

Bây giờ nguy nan được giải trừ, lại chạy tới tranh công.

Con mẹ nói có một xu liên quan với anh sao?

Bây giờ có rất nhiều người như vậy, lúc khó khăn thì không thấy đây, lúc lĩnh công thì xuất hiện hét.

“Tốt tốt tốt, cháu và Triệu Viễn là công thần lớn nhất của nhà họ Triệu!”

Ngô Mộc Lan cười to nói.

Trương Văn Thao rất là hưởng thụ khoảnh khắc này.

Triệu Viễn thì rất xáu hổ.

Hai người tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Trương Văn Thao chọt nhìn thấy Diệp Quân Lâm, không nhịn được đi lên cười rồi nói: “Quân Lâm à, chú cũng có công đấy! Nếu không phải chú ước chiến với nhà họ Sở thì sao mà thực lực của chúng ta lại thể hiện ra thế này nhỉ?”