Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 710



Sau khi nghe xong, bọn họ trợn mắt to đến mức sắp lọt ra ngoài.

“Bịch bịch!”

Trương Đông Húc đã sợ tới mức ngã xuống đắt.

“Tôi cảnh cáo mọi người, nhất định không thể làm chuyện của cậu chủ Lữ có sai sót gì, bằng không chết như thế nào cũng không biết!

“Thưa vâng!”

Người từ trên xuống dưới nhà họ Trương đều gật đầu.

Buổi tối hôm đó, nhà họ Trương đón gió tẩy trần cho Lữ Chiến ở nhà hàng tiêu chuẩn cao nhát tại Kim Lăng.

Sau phần dạ tiệc, Lữ Chiến cười cười: “Đi thôi, đi tìm Bất Động Thạch Phật!”

Trương Nghiệp Phi và Trương Đông Húc đều sửng sót.

Nhanh như vậy mà đã kiềm chế không nổi muốn khai đao với Thạch Phật?

Có nhanh quá hay không?

“Đi thôi, các người sợ à?” Lữ Chiến cong môi mỉm cười.

“Không có, cậu chủ Lữ, mời!”, Trương Nghiệp Phi căng da đầu dẫn đường ở phía trước.

Rất nhanh, đoàn người đi đến câu lạc bộ Thiết Huyết.

“Đêm nay, nơi này nên đổi chủ nhân!”, Lữ Chiến nhìn thấy bảng hiệu câu lạc bộ Thiết Huyết, phách lối mà cười nói.

Lữ Chiến vừa dứt lời, một tên vệ sĩ phía sau đột nhiên xông lên trước.

“Răng rắc!”

Anh ta giơ một chân lên đá một cái, bảng hiệu câu lạc bộ Thiết Huyết đã vỡ thành hai mảnh!

Người nhà họ Trương thấy vậy thì hết hồn!

Quá kiêu ngạo!

Trong thành phó Kim Lăng này, từ trước đến nay không ai dám khiêu khích Thạch Thanh Sơn như vậy!

E là cậu chủ Lữ này muốn lật ngược cả bầu trời Kim Lăng!

Nhưng lấy thân phận và thực lực của anh ta thì tuyệt đối có tư cách làm vậy!

Bảng hiệu của câu lạc bộ Thiết Huyết bị đá vỡ thành hai mảnh, tiếng động ồn ào khiến rất nhiều người kéo đến.

“Rào rào rào…”

Trong sân quyền anh ngầm lao ra hơn trăm người, họ bao vây đoàn người Lữ Chiến lại.

Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng mà hỏi: “Bảng hiệu là do tụi mày làm hư?”

Lữ Chiến cười cười: “Là tôi làm!”

“Làm càn! Lá gan của mày thật lớn! Biết nơi này là chỗ nào hay không?” Mọi người lập tức quát tháo.

Bọn họ không nghĩ ra vì sao lại có người dám tới nơi này gây rối…

Lữ Chiến thưởng thức phật châu, cười nói: “Biết! Tôi chỉ muốn nơi này đổi chủ nhân mới mà thôi!”