Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 778



Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều dừng tay, kinh ngạc nhìn lên không trung. Bởi vì đang là buổi tối nên đèn cường quang của máy bay trực thăng đều chiếu vào khu vực của nhà họ Quách. Mọi người đều nhắm mắt, hoặc dùng tay che ánh đèn cường quang. Người nhà họ Quách đều hoảng hốt.

“Nơi này đại viện quân khu, các người là ai?”

“Chúng tôi là đại đội phi hành của quân khu Hoa Lư, các người định làm gì ở đây?”

Tiếng nói từ loa gắn trên máy bay trực thăng vang lên, khiến nhà họ Quách hoảng sợ. Đúng là sự thật! Đám người kia thật sự là quan quân!

Không dừng lại ở đó, sau lưng nhà họ Quách còn vang lên tiếng bước đi đều bước.

Không chỉ là tiếng bước chân mà còn có tiếng ô tô cùng với những tiếng động khác pha trộn với nhau, nghe cứ như có thiên quân vạn mã ập đến.

“Một hai ba bốn!”

Tiếng khẩu hiệu vang đội, từng đoàn binh lính xuất hiện sau lưng Long Hổ Vệ của nhà họ Quách. Long Hổ Vệ đều bị hoảng sợ.

Không ngờ lại là sự thật! Họ thật sự huy động tận 30 quân đoàn! Thế này thì còn chơi kiểu gì nữa? Nơi này đúng là cấm địa quân khu! Họ sắp xong đời rồi, hoàn toàn xong đời.

Đội ngũ Long Hổ Vệ được tạo ra bằng 7000 tỷ đều quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu. Giữa sân chỉ còn lại mấy người Quách Phi Hồng. Chẳng qua đám Quách Phi Hồng đều đầu óc trống rỗng, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, mồ hôi lạnh ứa ra liên tục.

“Ba, con không đứng vững được…” Chân Quách Long Đằng như nhũn ra, ngã khụy xuống đất. Quách Phi Hồng cũng toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Ông ta run rẩy, không nói được một câu. Thấy họ như thế, Diệp Quân Lâm cười nói: “Sao vậy? Sợ rồi à? Sao bảo mình là vương pháp?

Nhà họ Quách các người chẳng phải rất ghê gớm hay sao? Sao còn quỳ xuống?”

“Mày… Mày… Mày…” Quách Phi Hồng run rẩy lắp bắp, mãi mà không nói hết câu.

“Khụ khụ khụ…’ Quách Khôn Từ ho khan liên tục, miễn cưỡng nói một câu: “Rốt… Rốt cuộc cậu là ai2”

Lúc trước, chiến thần Diêm La dẫn ba ngàn người bảo vệ cậu ta. Nhà họ Quách sẽ không bận tâm thân phận của Diệp Quân Lâm. Nhưng bây giờ lại có tận 30 quân đoàn của quân khu Hoa Lư ra mặt bảo vệ cậu ta, thế thì thân phận của Diệp Quân Lâm chắc chăn là không tầm thường, có lẽ cao đến mức họ không thể tưởng tượng nổi.

“Nhà họ Quách còn chưa đủ tư cách biết thân phận của tôi!” Đôi mắt Diệp Quân Lâm lạnh lẽo: “Người đâu, bắt giữ hết đám người này cho tôi! Người khác không dám đụng vào nhà họ Quách, tôi sẽ đích thân ra tay! Để tôi xem gia tộc tự xưng là vương pháp này rốt cuộc lợi hại cỡ nào!”

Đám Quách Khôn Từ tuyệt vọng nhắm mắt lại, lần này nhà họ Quách đã hoàn toàn xong đời.

Bên kia, trong trang viên nhà họ Trịnh.

“Ông bà nội, hỏng rồi, nhà họ Quách dẫn theo 500 Long Hổ Vệ đến Hoa Lư!” Trương Văn Thống thở hổn hển nói.

“Hả? Nhanh thế sao?” Đám Ngô Thị Lan đều hoảng hốt, vẻ mặt đầy kiêng ky.

“Thế này thì phiền phức to!”

“Biết họ đi đâu không?” Ngô Thị Lan hỏi.

“Họ đang dẫn người đi tìm Diệp Quân Lâm, nghe bảo là muốn giết Diệp Quân Lâm, còn muốn dẹp yên thế giới ngầm của Hoa Lư.” Trương Văn Thống nói.

Ngô Thị Lan bắt đầu cầu nguyện: “Hy vọng sau khi giết chết Diệp Quân Lâm, cơn giận của nhà họ Quách sẽ biến mất.

“Bà nội nói gì vậy?” Lý Từ Nhiệm bất mãn hỏi.