Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 780



Mặc dù thực lực của nhà họ Quách không bằng vương tộc, nhưng dù gì cũng nắm giữ mạch máu kinh tế của Hoa Hải, thế mà lại gục ngã không biết lý do. Điều này khiến rất nhiều người e ngại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhà họ Quách chẳng phải đến Hoa Lư cưới vợ xung hỷ sao? Sao tự dưng lại biến mất? Nhất thời cả Hoa Hải đều lâm vào hoảng hốt.

Trong núi sâu rừng già ngoài ngoại ô Hoa Hải, có một sơn trang tráng lệ. Bên ngoài sơn trang là hơn trăm người đồng loạt quỳ xuống.

“Xin thầy hấy ra mặt trả thù cho sư đệ Lã Chiến!”

Hơn trăm người đồng thanh hô to, mỗi người đều dập đầu thật mạnh đến nỗi trán chảy máu. Đáng sợ hơn nữa là những người này đã quỳ ở đây suốt ba ngày.

Từ khi tin Lã Chiến chết ở Hoa Lư truyền đến, những người này liên đến đây quỳ lạy suốt ba ngày ba đêm. Họ đều là sư đệ sư muội của Lã Chiến, cũng theo học một người thây. Thây của Lã Chiến cũng sắp sửa đến Hoa Lư, chẳng qua còn chưa tới lúc đó, ông ta còn chưa bế quan xong. Nhưng Lã Chiến đã chết trận, những người này không thể chờ được nữa, đều mong thầy xuất quan trước.

“Hãy…

Bỗng có tiếng thở dài truyền ra từ trong sơn trang. Hơn trăm người đang quỳ nghe thấy tiếng thở dài này thì lập tức phấn khởi, sắc mặt trắng bệch trở nên hồng hào, đôi mắt sáng ngời.

“Kếo kẹt…

Cổng sơn trang nhanh chóng mỏ ra. Sau đó hai đội hộ vệ áo đỏ chạy ra, trêu áo họ đều thêu một chữ “Đỏ”, ngay sau đó một ông lão được sáu người vây quanh bước ra. Sáu người này đều đeo mặt nạ, ăn mặc rất giống hai nô tài mà Lã Chiến dẫn đi cùng. Ông lão mặc áo tấc màu trắng, trông không khác những ông lão bình thường là mấy, đôi mắt đục ngầu, bước đi run rẩy cứ như có thể bị gió thổi bay.

“Chúng con xin bái kiến thây!“ Hơn trăm người đồng thanh kêu to, vẻ mặt sùng bái kính sợ phát ra từ tận đáy lòng.

“Lã Chiến đã mất thật hả?” Ông lão run giọng hỏi.

“Thầy ơi, sư đệ đã vĩnh viễn ở lại Hoa Lư, không thể về được nữa.” Có người trả lời.

Nghe vậy, ông lão ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu. Cả đời ông ta có vô số học sinh, không một ngàn thì cũng có tám trăm, rất nhiều người còn là học sinh trêu danh nghĩa, ông ta đã quên hết. Nhưng trong số đám học sinh đó, người được ông ta coi trọng nhất chính là học trò út Lã Chiến. Ông ta thậm chí coi Lã Chiến như người thừa kế mà bồi dưỡng, không thì sao lại giao việc quan trọng là chiếm lấy Hoa Lư cho Lã Chiến. Hai ngày trước, ông ta còn trò chuyện với Lã Chiến, Lã Chiến nói tiến triển rất tốt đẹp, đã dẹp yên thế giới ngâm của Hoa Lư.

Nhưng sau đó không lâu, ông ta lại nhận được tin Lã Chiến đã chết.

“Kẻ nào làm?” Ông lão hỏi.

“Thưa thầy, là bá chủ đương nhiệm của thế giới ngầm Hoa Lư, chiến thần Diêm La, hắn ta chính là người đã lập kỷ lục trong sàn đấu sinh tử châu Á.”

“Cho nên bọn con mới không dám hành động trước mà chờ thầy xuất quan.”

Đám học sinh nói.

“Thì ra ở Hoa Lư còn có nhân vật cỡ này, học trò của ta chết thật oan uổng!” Ông lão nức nở nói.

“Thầy yên tâm, chúng con dùng hết sức cũng sẽ báo thù cho sư đệt”

“Đúng, không trả mối thù này, con thề không làm người!!!”

Hơn trăm người nhao nhao kêu lên.

“Thi thể học trò út của ta đâu?” Ông lão nhìn về phía mọi người.

Mọi người đều im lặng. Sau khi nghe tin, không một ai quan tâm đến thi thể, cho nên thi thể của Lã Chiến vẫn còn để ở Kim Lăng.

Thấy mọi người im lặng, ông lão không khỏi tức giật, cất tiếng rít gào hoàn toàn trái ngược với bộ dạng già nua của mình: “Các con luôn mồm nói muốn báo thù, nhưng ngay cả thi thể của sư đệ mà cũng không đưa về!”