Đột nhiên có người vừa chạy vừa la to vào trang viên Bảo Đức Danh.
Trong phòng nghị sự của nhà họ Chí.
Gia chủ nhà họ Chí, Chí Đông Phương ngồi nghiêm chỉnh, đáng thưởng thức trà thì lông mày nhíu chặt lại.
Gần đây nhà họ Chí gặp phải một việc nan giải, ngay cả ông tâ cũng không có cách giải quyết.
Từ trên xuống dưới nhà họ Chí đều u sầu vì chuyện này.
Nghe được tiếng ồn ào, sắc mặt ông ta không khỏi nghiêm lại.
Quản gia đứng bên cạnh ông ta tức giận nói: “Ồn ào thế còn ra thể thống gì?”
Người kia nhanh chóng chạy vào phòng nghị sự, quỳ xuống trước mặt Chí Đông Phương: “Bẩm ông chủ, có phát hiện quan trọng”
Chí Đông Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta: “Phát hiện gì?
“Ông chủ còn nhớ con trai của cô Oánh Oánh không? Tên là Diệp Quân Lâm”
Lời này vừa dứt, Chí Đông Phương liền đứng bật dậy, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin, “Cậu nói gì? Con trai Oánh Oánh? Không phải đã sớm chết ở đầu đường xó chợ sao? Sao lại còn sống?”