Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1622



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây lại là một ảo giác khác hay là dáng vẻ ban đầu của bức tượng này chính là người tên Như Ý Tiên Tôn kia ư?

Thế nhưng anh thật sự không thể hiểu nổi về tình huống này.

Tân Trạm đi sang một bên và định tìm hiểu một chút trước để hiểu rõ tình hình.

“Nhiếp Phong Đình, vậy mà thằng nhóc nhà con cũng đến rồi à, đến chỗ của bác nào”

Thế nhưng ngay vào lúc này, một ông lão tóc hoa râm nhìn thấy Nhiếp Phong Đình liền vẫy tay với anh ta.

“Đây là sư bá của tôi, chúng ta đi qua đó hỏi thăm tình hình trước đi” Nhiếp Phong Đình nói.

Tân Trạm cũng gật đầu, cả ba người đều cùng nhau đi qua nơi đó.

Những người khác cũng không thèm để ý và hoàn toàn phớt lờ đến điều này.

“Tam sư bá, hai người này là những người bạn mà con mới làm quen trên đường đi, lúc trước cũng may có bọn họ giúp đỡ khi con bị tượng Huyền Lôi tấn công đấy” Nhiếp Phong Đình giới thiệu một chút về hai người Tân Trạm bọn họ.

“Ở trên người của hai người bạn này của con có không ít mùi máu tươi, e rằng là những con người tầm thường đấy”

Ông lão kia đánh giá hai người Tân Trạm một chút, nhất là chiếc mặt nạ quỷ kia liền cau mày nói.

Chiếc mặt nạ quỷ này mang lại một cảm giác ghê sợ không cho người lạ đến gần, khi nhìn vào liên khiến cho người khác cảm thấy đề phòng, cảm thấy kính trọng nhưng không thể gần gũi.

Vì vậy liền khiến cho ông lão trở nên khá lạnh nhạt đối với hai người Tân Trạm bọn họ.

“Sư bá, thật ra thì hai người bạn này đều là những người rất tốt, đừng nói đến những chuyện này nữa, rốt cuộc ở nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp Phong Đình cũng không quan tâm đến những chuyện khác và ngồi ở một bên mà mở miệng hỏi.



chỉ cần có đủ người rồi thì cánh cửa này sẽ được mở ra.”

“Bức tượng đó là cường giả sao?” Nhiếp Phong Đình hỏi.

“Chắc là một tia chấp niệm mà cường giả kia để lại sau khi chết đi”

Ông lão nói: “Ông ta ngoài ý muốn chết đi nên còn chưa kịp để lại sự kế thừa của đạo chính thống, với cấp bậc của ông †a thì sẽ có thể gắng gượng giữ lại một tia ý thức, lỡ như những người của thế hệ sau mở ra nơi này thì ông ta cũng có thể lựa chọn người ưu tú để làm người kế thừa”

“Ôi chao, cũng may con chưa nói xấu người cường giả kia, nếu không thì chẳng phải sẽ bị ông ta nghe thấy rồi sao” Nhiếp Phong Đình cười nói.

“Vì vậy tất cả mọi người mới đếm số” Tân Trạm nảy ra một ý nghĩ và nói.

“Thông minh” Ông lão khen ngợi: “Cường giả muốn lựa chọn người kế thừa, chắc chắn phải cần một số lượng người nhất định, có điều cũng không có người nào biết được cường giả này cần bao nhiêu người, nhưng mà chắc hẳn là một con số nguyên, dù sao thì bình thường khi tông môn lựa chọn đệ tử cũng lấy vài trăm người, không thể lựa chọn một cách lung tung được”