Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1634



“Nhiếp Phong Đình, anh cảm thấy trong thiên địa Hỏa Diệm, tinh túy của hỏa bản nguyên là cái gì?” Tân Trạm quan sát bốn phía.

“Không phải là mấy ngọn lửa nhỏ bé kia hả?” Nhiếp Phong Đình sửng sốt: “Đám người nhà họ Tống đó bao trọn yêu thú không phải vì thứ này sao?”

“Hoặc là tôi đổi một cách giải thích khác, trong trời đất, ngọn lửa cực nóng đến từ nơi nào?” Tân Trạm lại nói.

“Đến từ lửa, vậy bản nguyên của ngọn lửa là từ đâu?”

Nhiếp Phong Đình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không đúng, tuy rằng lửa được chia Trạmều dạng khác nhau, nhưng ngọn lửa nóng nhất nên đến từ trung tâm trái đất và mặt trời trên trời cao.”

“Đúng vậy, vậy thì tại sao tất cả mọi người đều cho rằng bản nguyên tinh túy của ngọn lửa kia đến từ yêu thú?” Tân Trạm hỏi.

Nhiếp Phong Đình mở to mắt, anh ta đột nhiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

“Ý của anh là tất cả bọn họ đều sai rồi, tinh túy thật sự đến từ trung tâm của trái đất và mặt trời trên trời cao”

Nhiếp Phong Đình hiểu ngay lập tức, sau khi hiểu thêm một chút về Tân Trạm, anh ta khá là kinh ngạc.

Nếu không được Tân Trạm thức tỉnh, anh ta thật sự sẽ không nghĩ theo hướng như vậy.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thực là như vậy.

Tân Trạm lại giải thích với Liễu Mộng một hồi, Liễu Mộng cũng cảm thấy rất hợp lý.

“Ha ha, nếu như vậy thật thì nhà họ Tống đúng là đang làm chuyện vô ích” Nhiếp Phong Đình nhếch miệng cười nói: “Chúng ta có thể ngồi đây xem trò hay rồi.”

“Chỉ xem trò hay mà đã hài lòng rồi sao?” Liễu Mộng cạn lời.

“Không xem thì còn thế nào nữa?” Nhiếp Phong Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô xem, cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia còn ở giữa không trung theo dõi, bất kể chúng ta làm gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.”

“Cho dù là Tân Trạm bằng thật cũng không dám đào hố trước mặt anh ta, hay là trực tiếp bay lên trời thử hái sao, cho dù là cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia bị chú ý đến, người khác cũng sẽ không ngồi yên xem”

“Vậy thì kéo cả bọn họ vào đi, thế không phải được rồi à?”

Tân Trạm thản nhiên nói.

Nhiếp Phong Đình nghệt ra một lúc, sau khi nghe Tân Trạm nói ngắn gọn về kế hoạch xong, hai mắt Nhiếp Phong Đình sáng lên, gật đầu thật mạnh.

“Yên tâm đi Tân Trạm, nhà họ Tống này rất đáng ghét. Từ lâu tôi đã muốn dạy cho bọn họ một bài học rồi”

“Vậy nhờ cả vào anh đấy” Tân Trạm cười nói.

Anh và Liễu Mộng liếc nhau một cái, bắt đầu chuẩn bị đứng lên.

Nhiếp Phong Đình thì đi đến chỗ mọi người tập trung.

“Mọi người nhìn xem nhà họ Tống này ngày càng săn giết nhiều yêu thú, những tơ lửa đều bị Tống Linh Thông thu mất, tôi rất khó chịu”

“Cậu đang nói người nào nhà họ Tống vậy? Cho dù chúng †a săn giết yêu thú, nhưng người nhà họ Tống nhiều như vậy, chúng ta cũng không có cơ hội thu, kết quả bây giờ chúng ta chỉ có thể nhìn mà thôi”

Nhiếp Phong Đình tức giận nói, không nhịn được đá một phát, trông có vẻ rất khó chịu.

“Đạo hữu, cậu tức giận thì có thể làm gì được? Vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy sự thê thảm của người kia, đắc tội với nhà họ Tống chỉ có con đường chết thôi” Một lão giả tóc bạc lắc đầu.

“Mặc dù đánh không lại, nhưng tôi có một cách có thể làm nhục bọn họ, mọi người có muốn thử xem không?” Nhiếp Phong Đình nói.

Không ít tu sĩ nghe xong đều hơi dao động.

Tuy rằng thế lực nhà họ Tống lớn, nhưng có thể tới trung tâm Thánh Cảnh này, lại có gan đi tới nghĩa trang Đại Năng, có vài người dễ nói chuyện, ngoài mặt bọn họ bình tĩnh chỉ vì bọn họ không có cơ hội mà thôi.