Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1641



Ngay cả khi lòng bàn tay của người đàn ông không đánh xuống, luồng khí bị cuốn theo kia đã đủ khiến anh không thể chịu nổi.

Mình chỉ cần chậm một giây thôi, đầu mình sẽ bị đánh nát.

“Đây là sự khủng bố của cảnh giới Phân Thần Cấp chín ư?

Mình không có bất kỳ cơ hội nào để chiến đấu một mình với ông ta”

Tân Trạm bay một mạch, nhìn về phía người đàn ông đang không ngừng đánh yêu thú phía sau.

“Đây đều là yêu thú cấp sáu bảy thần cảnh, dù thực lực khá mạnh nhưng yêu thú nơi này không đủ thông minh, còn xa mới cùng cấp bậc với tu sĩ. Muốn đối phó với người này thì không đủ dùng”

“Hoặc là xuống dưới đất? Có lẽ dưới đất có nhiều yêu thú hơn” Tân Trạm thầm nghĩ.

Nhưng đúng vào lúc này, Tân Trạm cảm nhận được Liễu Mộng truyền âm đến.

“Tìm thấy Hỏa Diễm tinh thạch dưới đất rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Sao tôi lại cảm nhận được có người đang đánh nhau ở bên trên” Liễu Mộng nói.

“Tôi đang lấy tinh thạch trong Kiêu Dương nên trời đất thay đổi, bị nhà họ Tống phát hiện” Tân Trạm cười khổ nói.

“Thế phải làm sao, giờ tôi đi lên giúp anh” Liễu Mộng cũng căng thẳng nói.

“Không cần, tạm thời tôi còn có thể giữ chân bọn họ, cô giúp tôi thử nghiệm một chút”

Sau đó Tân Trạm nói suy nghĩ của mình ra.

Đây cũng là nơi mình nghĩ có khả năng trở mình nhất.

Truyền âm xong, Tân Trạm từ bỏ kế hoạch đi vào lòng đất, tiếp tục đi dạo xung quanh nhìn yêu thú cùng với người đàn ông râu ngắn.

Dù yêu thú đất Hỏa Diễm nhiều những cũng không phải vô tận, sau khi giết hết một đám, phải sau một lúc đám thứ hai mới xuất hiện.

Hành động của Tân Trạm ngoại trừ dẫn người đàn ông râu ngắn đến, còn có sự chú ý của người nhà họ Tống.

Trong nháy mắt, người nhà họ Tống bao vây bốn phía, Tân Trạm lập tức chống trái đỡ phải, chỉ có thể khổ sở chống đỡ dựa vào Càn Khôn Di Chuyển Quyết.

Đột nhiên.

Trong không trung, một tấm lưới màu vàng nhanh chóng rơi thẳng xuống người Tân Trạm.

Tân Trạm lại dùng Càn Khôn Di Chuyển Quyết lần nữa, đồng tử đột ngột co lại.

Tấm lưới này lại di chuyển theo mình như hình với bóng.

“Anh tưởng rằng nhà họ Tống chúng tôi là dòng họ hạng nhất Đông Hoàng mà không giữ lại thủ đoạn nào sao?”

Người đàn ông râu ngắn lạnh lùng cười nói: “Tấm lưới này di chuyển theo thần thức của anh, dù thuật pháp không gian của anh có đặc biệt đến mức nào cũng không thể trốn thoát được sự truy đuổi của tấm lưới này”

Trong khi nói, tấm lưới đột nhiên to ra vài dặm giống như bàn tay lớn che trời, lúc nó rơi xuống giống như cái bát úp giam Tân Trạm trong lưới, sau đó từng sợi màu vàng lóe sáng ép cho không gian xung quanh không ngừng co nhỏ.

Tân Trạm hơi chau mày, trong khoảnh khắc vật này rơi xuống thì bóp nát một lá bùa.

Sương mù lập tức bốc lên, bóng dáng Tân Trạm biến mất trong làn sương.

“Trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời. Đợi tôi xua tan làn sương này xem anh còn có thể chạy như thế không” Người đàn ông cười khẩy, linh khí toàn thân dâng lên, thổi bay đám sương trong tấm lưới.

Sau đó tự mình chui vào trong đi bắt Tân Trạm đó.

“Bây giờ anh không còn chỗ chạy nữa rồi”

Bay chưa được bao xa thì người đàn ông nhìn thấy Tân Trạm đang đứng trên một gò núi, không khỏi cười khẩy.