Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1656



“Này là không thể nào, không phải Tiên Tôn muốn tìm người thừa kế sao?” Đầu Trần công tử ong ong mà nói.

“Ngu ngốc, cậu ta đã nói là ở đây không có thừa kế gì hết, cậu ta cũng không phải là Như Ý Tiên Tôn” Ngược lại người phụ nữ mặc đồ đỏ lại phản ứng lại rất mạnh, nói.

“Tiền bối, tôi nói có đúng không?” Tân Trạm nhìn về người đàn ông ở phía trước.

Vẻ mặt ba người đều mang vẻ khiếp sợ.

Lời này của Tân Trạm, là người đàn ông này là ai đó không phải là Như Ý Tiên Tôn, toàn bộ đây đều cái bẫy này, mấy người bọn họ đều bị lừa rồi?

Kết luận này, quá làm cho người khác khó tin tưởng rồi.

Hơn nữa trước đây, bọn họ chưa từng nghi ngờ gì chuyện này cả.

Nhưng làm cho ba người run rẩy trong lòng chính là Như Ý Tiên Tôn ở trên tế đàn, chỉ nhếch khóe miệng bày ra một nụ cười cổ quái, ông ta không hề bác bỏ Tân Trạm, cũng không có phủ nhận.

Bầu không khí sợ hãi liên tục lan ra, trái tim ba người đều dần dần rơi xuống nơi thấp nhất.

Như Ý Tiên Tôn không hề tức giận, cũng không giải thích.

Như ngầm thừa nhận lời nói của Tân Trạm.

“Tiểu bối, người diệt tàn hổn của ông lão ngoài kia, chính là cậu sao?” Như Ý Tiên Tôn nhìn Tân Trạm, hỏi ngược lại: “Còn có con rối bọ cánh cứng, cũng là cậu bố trí nhỉ?”

“Không sai, những thứ đó đều do tôi làm, từ đầu đến cuối tôi đều chưa từng tin tưởng ông hoàn toàn, nhưng đến bây giờ, cuối cùng cũng biết rõ được bộ mặt thật của ông” Tân Trạm thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng mà tôi rất tò mò, tại sao cậu lại nghi ngờ tôi?

Chẳng lẽ khí chất của lão phu không giống sao, hay là tu vi hiện ra vẫn chưa đử “Điều này thì tôi có thể nói, nhưng ông phải giải thích cho tôi trước, nói cho tôi biết rốt cuộc ông là ai?” Tân Trạm hỏi ngược lại.

“Nếu như cậu đã thông minh như vậy, vậy thì tự đoán đi”

Như Ý Tiên Tôn suy nghĩ mà nói.

“Ông có thể tùy ý chạy nhảy trong thế giới của Như Ý Tiên Tôn, chắc rất quen thuộc với nơi này, nói ra ông không phải là tu sĩ ở bên ngoài đến, dù sao thánh cảnh này chỉ có thể chưa được mấy người cường giả trên đỉnh cảnh giới phân thần.

Ánh mắt Tân Trạm đầy bình tĩnh mà nói: “Tôi vốn nghỉ ngờ, ông là sau khi Như Ý Tiên Tôn chết, sinh ra một đám tàn hồn, nhưng giờ xem ra lại không phải.”

“Tại sao?”

“Bởi vì thủ đoạn của ông quá khác rồi, tàn hồn của Như Ý Tiên Tôn, là thứ được thừa kế từ chính ông ấy, làm sao có thể có thủ đoạn như thế này được” Tân Trạm lắc đầu nói.

“Vì vậy chỉ còn một loại khả năng nữa, là năm đó ông là ma tôn đã đánh nhau với Như Ý Tiên Tôn, cuối cùng mất mạng cùng nhau đi.”

“Ha ha ha, thực sự là không ngờ, lão phu lại có thể hậu thế có một vấn bối thú vị như thế này” Đột nhiên pho tượng đó ngẩng đầu mà cười ha ha, xem ra là vô cùng vui vẻ.

“Khong sai, tôi không phỉa là Như Ý Tiên Tôn, tôi là Tố Thế Ma Tôn. Năm đó Như Ý kia thi triển dị thuật, đốt cháy Thọ Nguyên và tôi để đồng qua vô tận, lão phu liền bị ép chôn thân với hắn ta tại cái nơi quỷ tha ma bắt này, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng lão phu cũng thấy lại được mặt trời”

Thượng cổ ma tôn?

Sắc mặt của ba người Trần công tử đều thay đổi lớn, não từng người như nổ tung ra.

Mặc dù đều là cường giả thượng cổ, nhưng hai vị Tiên Ma không cùng tồn tại, chính là quy tắc không hề thay đổi từ cổ đến nay.

So sánh về thủ đoạn thì hoàn toàn trái ngược nhau, Tiên Tôn ôn hòa, thuận lòng trời đúng lòng đất, thì Ma Tôn chính là một sự tồn tại vô cùng kinh khủng.