Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1658



Lực lút của lốc xoáy lại mạnh hơn, ba người Trần công tử đều run rẩy, lực hút đã tăng lên gấp mấy phần, gần như muốn hút cạn linh hồn của bọn họ.

“Đạo hữu, nếu cậu đã có thể nhận ra thủ đoạn của anh ta ta, thì có thể giúp chúng ta thoát khỏi sức hút này không?”

Trần công tử vô cùng kinh hãi, chỉ có thể cầu cứu với Tân Trạm.

Giờ nếu như có cơ hội thay đổi, vậy thì chỉ có Tân Trạm có năng lực đó mà thôi.

Tân Trạm lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, sắc mặt Trần công tử liền đỏ ứng lên: “Trước đây là tâm tôi đã bị quỷ mê hoặc, bị Ma Tôn này mêm hoặc, nhưng chúng ta đều là tu sĩ, xin cậu cứu tôi một mạng, chắc chắn tôi sẽ báo đáp”

Giọng nói Trần công tử mang theo sự van này, Tân Trạm khẽ lắc đầu.

Với phẩm hạnh của mấy người này, mình vốn lười quan †âm, nhưng cho dù thoát khỏi chỗ này, thì vẫn cần phải đối phó với Ma Tôn nữa, nhiều thêm một người thì cũng tốt hơn.

“Tôi có thể chỉ cho cậu một cách, đợi lát nữa tôi sẽ tự nổ, lúc đó các người cũng tự nổ, thì là có thể thoát khỏi lốc xoáy này, như thế thì tối thiểu là bảo vệ được nguyên thần” Tân Trạm nói.

“Tự nổ? Vậy thì tu vi của tôi sẽ ít đi một nửa. Mặt khác có lực hút này đang không chế kinh mạch của tôi, tôi cũng không thể tự nổ được” Trần công tử buồn rười rượi mà nói.

“Tôi chỉ nói cho cậu các, còn lựa chọn như thế nào là chuyện của cậu, tôi không quan tâm, cũng không cần giải thích với tôi.” Tân Trạm lạnh lùng nói.

Ngay lúc này, người phụ nữ mặt đồ đỏ và người phụ nữ mặc đồ hồng, cũng truyền âm về phía Tân Trạm.

Mà Tân Trạm cũng trả lời như vậy.

Tố Thế Ma Tôn khinh thường mà ngồi xếp bằng ở phía trước, đương nhiên ông ta có thể cảm nhận được, mấy người Tân Trạm đang câu thông với nhau cái gì.

Nhưng ông ta không thèm quan tâ, mà rất tò mò nhìn Tân Trạm, ông ta cũng biết được có biện pháp gì để đối phó.

“Ông cũng lợi hại thật đấy, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại xuất hiện lại” Đột nhien Tân Trạm mời lời, nhìn Tố Thế Ma Tôn mà n “Giết bọn tôi, hấp thu linh khí của người bên ngoài, thậm chí khí tức của tu sĩ trong đám sương trắng, chắc là ông cũng thoát khỏi giam cầm rồi nhỉ”

“Không sai, nhưng mà rất đáng tiếc, cậu sắp phải chết rồi, không thể nhìn thấy cảnh tượng tôi thoát khỏi giam cầm” Tố Thế Ma Tô cười lạnh nói.

“Vậy thì ông sai rồi” Tân Trạm lắc đầu nói.

“Đến giờ, ông vẫn chưa phát hiện ra, khí tức tôi có gì không giống sao?”

“Khí tức?” Tố Thế Ma Tôn ngẩn người ra.

Ông ta đưa tay ra bắt lấy Tân Trạm, nhưng sau đó ông ta nheo mắt lại, dừng cánh tay lại.

“Tên nhóc, cậu là đợi lúc tôi tra hỏi cậu, đã quét được hoa gì rồi, bản tôn không có ngốc như vậy được.”

“Thực sự không ngờ được đường đường là ma tôn, lại nhát gan hèn hạ như vậy” Tân Trạm châm biếm mà nói: “Giờ tôi bị ông hút vào, còn có thể có năng lực phản kháng gì nữa?”

“Hơn nữa, ông thực sự không chú ý đến, hỏa diễm tỉnh túy, cả nửa ngày cũng không hề tăng thêm sao?”

Sắc mặt Tố Thế Ma Tôn liền thay đổi.

Lúc này ông ta mới nhận thấy được, so với bốn đạo tinh túy kia, thì hỏa diễm tỉnh túy ở trước mắt Tân Trạm ảm đạm hơn rất nhiều, cho dù là mình có tăng lực hút lên, cũng không có bất kỳ thay đổi gì.

Này rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tố Thế Ma Tôn không thể ngồi được nữa, một trong những mẫu chốt sống sót của ông ta, đó là hập thụ bản nguyên ngũ hành tinh túy của Như Ý Tiên Tôn.

Giờ hỏa diễm tỉnh túy thiếu đi một nửa, khả năng hồi sinh của mình lại bị thiếu hụt.