Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1662



“Thậm chí nhà họ Sài chúng tôi, chưa từng nghĩ bố cục lần này sẽ giải thoát cho Ma Tôn, đáng tiếc là nhà họ Tống phát hiện ra bãi tha ma này, hơn nữa còn nói với mọi người, vì vậy không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ đành làm mọi chuyện trước thời hạn, cũng tính là các người xui xẻo thôi, nhưng phải trách thì các người phải trách Tống Linh Thông đi”

“Sài Chính Đạo, cậu còn có mặt mũi mà đắc ý à. Cấu kết với Ma Tôn, chính là tội nghiệt mà trời đất không chấp nhận.

Đợi tôi thoát khỏi vòng vây này, thì chuyện này cũng đủ làm cho cả nhà họ Sài diệt vong rồi”

Tống Linh Thông cười lạnh nói: “Nếu như cậu thông minh một chút thì giờ mở trận pháp ra, chúng tôi còn có thể giơ cao đánh khẽ.”

“Ha ha ha, Tống Linh Thông cậu vẫn chưa rõ tình hình à, đến giờ còn dám uy hiếp tôi?”

Sài Chính Đạo ngửa đầu cười lớn: “Giờ tôi là người đánh cá, các người là cá mà thôi, đợi các người chết hết ở đây, thì ai biết được là tôi câu kết với Ma Tôn?”

“Đến lúc đó, toàn bộ chuyện ở đây đều tùy tôi nói, ví dụ tôi có thể nói, nhà họ Tống đưa mọi người đến câu kết với Ma Tôn, kết quả bị tôi phát hiện, liền đánh giết với các người và Ma Tôn, mà tôi lại trải qua nhiều lần khổ sở, cuối cùng sẽ được hoan nghênh trở về Tiên Tôn”

Sài Chính Đạo chỉ vào Tố Thế Ma Tôn đang đứng bên cạnh, cười nói: “Đến lúc đó, tôi không những không phải là tội phạm hợp tác với Ma Tôn, mà ngược lại còn lập công lớn, là một hào kiệt nổi danh Bắc Vực”

“Thực sự là vô liêm sỉ”

Mọi người thầm mắng, trong lòng đều là vừa sợ vừa giận.

Nếu như thực sự phát triển theo hướng suy nghĩ của Sài Chính Đạo, vậy thì kết quả thực sự là có thể đúng như vậy.

Bây giờ bọn người đang bị nhốt trong trận pháp, không thể truyền tin tức ra ngoài, cũng không thể chứng minh được sự trong sạch, đợi sau khi chết chỉ có thể để mặc cho Sài Chính Đạo vu oan.

Rất nhiều người vô cùng câm nín, chết thì bọn họ không sợ, nhưng nếu như không trốn được, không chỉ mất mạng trong tay Ma Tôn, mà lại còn bị vu oan.

“Nếu như không thể chạy thoát được, thì chúng ta cứ giết Ma Tôn đi, bây giờ gã ta còn chưa hồi phục, chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Đột nhiên có người nói.

“Đúng, giết gã, thì chúng ta có thể sống rồi.”

“Vừa nãy gã còn hấp thụ linh hồn, chứng minh tu vi của gã còn chưa bình phục hoàn toàn, thực lực chưa làm được gì cả”

Tống Linh Thông cũng nói.

“Tôi muốn diệt Ma Tôn, vị nào đi cùng tôi?’ Ánh mắt Tống Linh Thông quét qua đám người, hét lên.

“Tống công tử, tôi đi với cậu”

Mười mấy người tu sĩ đều nóng mắt, rút pháp bảo của mình ra, quay đầu xông về phía tế đàn.

“Đừng kích động, Ma Tôn đó quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ” Trần công tử hét lên.

Cậu ta đã được nhìn thấy Ma Tôn ra tay, biết được người đó lợi hại như thế nào.

Nhưng những người đó đã nóng máu mà xông lên, lại có Tống Linh Thông dẫn đầu, làm sao mà có thể nghe lọt lời khuyên của người khác được.

“Tống Linh Thông, cậu thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”

Sài Chính Đạo mỉa mai mà nhìn những người này, thậm chí không thèm ra tay.

Anh ta vung tay lên, người nhà họ Sài đã lần lượt tách thành hai hướng, Tố Thế Ma Tôn đó cười lạnh rồi giơ tay lên.

Bên ngoài cơ thể, đột nhiên làn sương đen đang chảy cuồn cuộn đó phóng lên cao, khí đen trên bầu trời hóa thành từng cây đinh đen sắc bén mà lạnh lẽo.

Sau đó dưới một ngón tay của Ma Tôn, này đã biến thành hàng vạn cây đỉnh sắt, làm cho những làn sương đen này như rồng, xông thẳng đến phía mấy người tu sĩ kia.