Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1674



Nhiếp Phong Đình rút trường đao, Liễu Mộng cũng sử dụng Cửu Phương Linh Lung Tháp.

Những tu sĩ khác cũng không cam chịu yếu thế phát huy phương pháp phi thường của mình.

Nhất thời các loại ánh sáng rực rỡ bay lung tung, linh khí mờ mịt tràn đầy trong trời đất.

Đối mặt với các loại tấn công ác quỷ không cảm thấy sợ hãi, nó khịt mũi châm biếm rồi nâng cánh tay đen nhánh lên đột nhiên quét ra một đám sương đen, sương đen biến thành ma quỷ há cái miệng to lớn ra hút hết tất cả sự tấn công vào bên trong.

“Ha ha, chúng mày nghĩ, tao của hiện tại vẫn có thể mặc cho chúng mày khống chế sao?”

Ác quỷ ngửa mặt lên trời cười to, loại cảm giác sức mạnh dâng trào lan tỏa khắp cơ thể thật sự quá sung sướng.

Rốt cuộc gã không gần phải trốn tránh trong màn sương mù màu đen, phải sợ hãi rụt rè đánh lén nữa, bây giờ gã hoàn toàn có thể thẳng tay giết những người này.

“Giết ai đầu tiên thì tốt đây ta? Thôi chọn mày đi”

Ác quỷ cúi đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng liếc qua đám người.

Luồng khí đen như mực phả ra từ người gã, sà xuống rồi nhanh chóng xuyên qua đám người như tia chớp.

Một kiếm tu kêu lên thảm thiết, cánh tay cầm kiếm đã bị ác quỷ chặt đứt trong chớp mắt.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngã nhào trên mặt đất, trên vai có một cái lỗ lớn chảy máu ròng ròng.

Bà lão tóc trắng chịu một đòn, ngã xuống đất cái rầm khiến bụi bay tứ tung lên trời.

Trong lòng ác quỷ sảng khoái hơn một chút, gã đi tới đâu, nhóm tu sĩ này yếu đuối như cành dương liễu, tất cả đều bị gã tùy tiện đánh qục.

Trần công tử hoảng sợ tột độ, phát hiện ánh mắt ác quỷ đã rơi lên người mình rồi.

“Nguyên thần là thứ vô cùng bổ dưỡng, bây giờ chủ nhân đã thả tao ra, tao cũng có thể nếm thử hương vị của thứ này”

Trần công tử tuyệt vọng cố hết sức lùi ra sau, nhưng ác quỷ đã tóm lấy người, đập tan khoảng trống xung quanh, hoàn toàn chặn đứng các đường chạy trốn của Trần công tử.

Một tay ác quỷ tóm lấy Trần công tử, gã liếm môi vẻ thèm khát, chuẩn bị nuốt chửng ngay lập tức.

Một tiếng bộp vang lên, đúng lúc này, đột nhiên gã cảm thấy sau lưng đau buốt, cả người ngã sấp về phía trước, Trần công tử bên miệng cũng tìm được đường thoát trong chỗ hiểm.

Liễu Mộng cầm Cửu Phương Linh Lung Tháp trong tay, lơ lửng trên không trung, đỉnh tháp như ngọc đang tỏa ra ánh sáng thần thánh màu trắng.

“Ba mày ghét nhất là hơi thở này, con đàn bà chết tiệt kia”

Ác quỷ nghiến răng nghiến lợi găn lên, một tay tóm lấy Trần công tử quảng xuống đất, thình lình đánh về phía Liễu Mộng.

“Vừa rồi ba mày quên đấy, trước kia mày dùng thứ này làm tao bị thương, vậy thì để tao giết mày trước đi”

Đối mặt với tốc độ nhanh đến quỷ dị của ác quỷ, sắc mặt của Liễu Mộng thoắt cái trắng bệch.

Cô ấy lại nhấn vào Linh Lung Tháp lần nữa, một luồng ánh sáng thánh khiết chói lóa lan ra, tạo thành vòng bảo vệ.

Nhưng vòng bảo vệ này còn chưa hoàn toàn hoàn thiện xong, Liễu Mộng chợt cảm thấy hoa mắt, ác quỷ đã nhào tới trước người cô ấy, bàn tay quỷ sắc bén tóm lấy cần cổ Liễu Mộng, chậm rãi nhấc cô ấy lên cao.

“Liễu Mộng”

Nhiếp Phong Đình và tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Mày dùng thứ này đánh tao hai lần, đánh thoải mái lắm đúng không?”

Ác quỷ cười lạnh, gã thù rất dai, con đàn bà đáng chết này dám đánh gã, nhất định gã phải tra tấn một phen cho thỏa thích.

Đầu ngón tay nhọn hoắt lắc lư trước khuôn mặt trắng nõn của Liễu Mộng, chuẩn bị rạch nát làn da Liễu Mộng.