Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1910



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi bị lốc xoáy không gian cuốn vào trong.

Anh và người thanh niên kia đi vào bên trong một ngôi đền không lớn lắm.

Nhìn quanh bốn phía, không gian này không lớn, giống như một từ đường bình thường.

“Người anh em, anh còn ngẩn người ra đó làm gì, quỳ xuống đi” Người thanh niên kia cung kính quỳ xuống đệm cói, nhìn thấy Tân Trạm đang đứng, có chút kỳ quái nói.

Tân Trạm sửng sốt, nhìn thấy đệm cói trước mặt là phải quỳ xuống sao?

Anh làm theo bộ dáng cậu thanh niên, cũng quỳ trong đền thờ này.

“Người anh em, trông anh có vẻ như không biết quy tắc của cuộc khảo hạch nhỉ” Thanh niên nhìn thấy bộ dáng này của Tân Trạm, nhịn không được nói.

“Quả thật không biết” Tân Trạm bất đắc dĩ cười.

Anh cảm thấy có chút bối rối, không phải nói đi kiểm nghiệm huyết mạch hay sao, sao mà lại phải đi vào trong không gian kì dị này chứ. Hơn nữa Tân Sở Phi cũng chưa nói qua trình tự gì đó.

“Anh là từ nơi khác đến hả” Thanh niên nói.

“Coi như vậy đi, nơi đó khá xa” Tân Trạm sờ mũi, nói ra thì Lam Tinh kia có thể không xa sao.

“Vậy thì tôi hiểu rồi” Người thanh niên biểu hiện vẻ mặt thì ra là thế.

Nhà họ Tân ở hoàng triều Tân sinh sôi phát triển, ngoài một vài người tinh anh trong tộc ở ngoài hoàng thành, đa số người trong tộc kì thực đều rải rác ở các hoàng triều khác nhau.

Những người này chỉ trở lại hoàng thành trong một thời gian nhất định, không quá hiểu biết về tổ địa ở đây. Người thanh niên trước mặt này có lẽ là một nhánh của người trong tộc.

Người thanh niên này cười nói: “Tôi tên là Tân Hồng Phong, là người trong tộc mạch thứ ba. Thật ra tôi khá hiểu biết về nơi này, chốc nữa anh cứ làm theo tôi là được”



Dần dần hình thành một ông lão mặc áo cẩm bào, tản ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Trước đó Tân Trạm đã nghe Tân Hồng Phong nói qua, sau khi các trưởng lão của các thời kỳ nhà họ Tân qua đời, sẽ đưa một số ký ức của họ dồn vào trong tổ khí. Ông lão này chính là kết hợp thể của rất nhiều ký ức của tiền bối nhà họ Tân, có thể nói là hiểu biết sâu rộng.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể phán đoán ra được thiên phú của mỗi một người lớp trẻ.

Sau khi ông lão kia xuất hiện, giơ một ngón tay, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một khối ngọc thạch.

Ở giữa khối ngọc thạch còn có một dấu vết chưởng ấn chìm xuống.

“Đặt bàn tay vào chỗ đó, tản ra linh khí cấm chế trong cơ thể. Ngọc này có thể kiểm tra nền tảng tu đạo của các người.”

Giọng nói ông lão kia ong ong giống như tiếng chuông lớn.

“Để tôi làm trước đi”

Tân Hồng Phong sợ Tân Trạm không hiểu, đi tới phía trước, đưa bàn tay để vào trong chưởng ấn bị lõm kia.