Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2604



Sương mù đen và ánh sáng đỏ không ngừng yếu đi, cảnh tượng ở trước mắt mọi người ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong trận pháp, một thân xác màu đen đang nuốt tất cả mọi thứ không ngừng nghỉ.

Ngay sau đó, một âm thanh giống như dã thú gầm rú phát ra từ thân xác này.

“Oành!”

Sau một tiếng gầm lớn, linh khí cuồng bạo cuộn trào giống như sóng lớn, điên cuồng tràn ra tứ phía.

Gió lốc gào thét, khí tức tựa như uy áp của thiên địa không ngừng dồn lên buộc mọi người phải lui về phía sau.

“Hợp thể cảnh Cửu Phẩm, tiếp cận đỉnh phong”

Mặt ông cụ Diệp hơi biến sắc, rốt cuộc cảm nhận được thực lực của thân xác màu đen kia.

Nhưng khi ánh máu và sương đen đều biến mất, bên trong trừ thân xác đang bị bao phủ trong khí đen dày đặc thì không còn một ai khác.

Anh em nhà họ Hồ đã đi đâu mất rồi.

Chẳng lẽ hợp thể cảnh cửu phẩm này là do anh em nhà họ Hồ hóa thành?

Xèol Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, sau khi thân xác màu đen gầm lên, cơ thể tựa như quỷ mị bỗng nhảy bật từ dưới đất lên.

Anh ta hướng thẳng về phía Tân Trạm, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta khó mà nắm bắt.

Tim Tân Trạm chực nhảy lên, bóng đen vọt về phía anh khiến anh thấy rõ được dáng vẻ của đối phương.

Trên lớp da của thân xác đen nhánh này lóe lên đường vân huyền ảo giống hệt trận pháp màu đỏ trước đó, mà thân hình lại hoàn mỹ tựa như chiến thần.

Kỳ lạ nhất vẫn là gương mặt anh ta, tai nhọn bốn mắt, bốn con mắt đỏ au lại to lớn.

Giống như bốn viên cầu, mà trên đầu lâu không có tóc và lỗ mũi, cả gương mặt như mặt phẳng, tướng mạo cực kỳ kinh khủng.

Chỉ trong chớp mắt, quái nhân màu đen hóa thân từ anh em nhà họ Hồ đã đến trước mặt Tân Trạm.

Miệng anh ta phát ra âm thanh nức nở khó nghe, đánh ra một tia sáng màu đen nhánh.

Ánh sáng này không ngừng khuếch trương trong tâm mắt của Tân Trạm, cơ thể Tân Trạm đột ngột lùi lại. Nhưng ánh sáng đen vẫn theo sát anh từ đầu đến cuối, như hình với bóng.

Tân Trạm nheo mắt lại, chí hỏa ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó hóa thành một lá chắn to lớn cháy rực trước người, bao phủ toàn thân.

Nhưng ánh sáng đen kia bay đến không đâm vào lá chắn mà tựa như vô hình, đi xuyên qua.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Đồng tử Tân Trạm co rụt lại.

Bịch một tiếng.

Ánh sáng đen đập vào ngực Tân Trạm khiến anh bay ngược ra ngoài.

Quái nhân đen sì nhếch miệng cười, ánh sáng đen lại bay trở về tay.

Tân Trạm đứng vững lại, sắc mặt bình tĩnh, xuất kiếm thanh đồng, tiếp tục đánh ra một loạt hoa quang.

Mà lần này, quái nhân màu đen không tránh không né, những ánh kiếm này xuyên qua người anh ta giống như trước đó nhưng không hề lưu lại dấu vết gì.

“Tân Trạm, mày cho rằng mánh khóe cuối cùng của hai huynh đệ tao chỉ đơn giản là tăng lên một chút tu vi thôi sao?”

Quái nhân khẳng khặc cười to, lại bay vút qua.

Tân Trạm ngưng tụ yêu hoàng chưởng, ầm ầm giáng xuống.

Nhưng chẳng khác gì lúc trước, yêu hoàng chưởng đụng vào quái nhân vẫn xuyên qua như cũ.

Mà quái nhân xuất thủ lại đánh lui Tân Trạm lần nữa.