Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 715



Ngay cả đất dưới chân Tần Trạm đều bị hơi dòng chảy nóng này thiêu cháy đen, đá cũng bắt đầu nứt ra.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, sợ rằng Tần Trạm còn chưa hàng phục ngọn lửa, bản thân đã bị thiêu chết cháy rồi.” Diệp Thành nhìn một màn này, không khỏi lo lắng nói.

Tên râu quai nóng cũng nghiêm túc gật đầu.

Mặc dù chỉ là quan sát, bọn họ có thể cảm nhận được, lúc này Tân Trạm đang phải chịu bao nhiêu đau đón.

“Chúng ta không thể chờ nữa, cùng tiến lên.” Diệp Thành quát lên.

“Nếu Tân Trạm không làm được, ba người chúng ta cũng sẽ chết.”

Râu quai nón khẽ cắn môi Hai người đều bước nhanh về phía trước, hai tay đè lên vai Tân Tram.

Linh khí trong cơ thể mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Tân Trạm.

Không ngừng tăng thêm, linh khí hóa thành dòng suối trong, làm giảm nhiệt độ trên người Tần Trạm.

“Hi vọng có thể thành công, nếu không ba chúng ta đều sẽ bị chết cháy.”

Thân thể của Diệp Thành và Râu quai nón run rẩy kịch liệt, sau khi Tần Trạm bỏ khống chế trên người quỷ lửa kia, nó liền lấy thân thể của Tần Trạm làm nhiên liệu để đốt cháy mãnh liệt.

Cả người Tân Trạm đều biến thành một bộ phận của quỷ lửa.

Hai người lựa chọn trợ giúp Tần Trạm đương nhiên cũng phải chịu đau đớn do quỷ lửa làm.

Đương nhiên phần lớn đều rơi xuống người Tân Trạm.

Trong ý thức, Tần Trạm liều mạng nhẫn nại, người tí hơn màu vàng không ngừng thăm dò vào trong của quỷ lửa.

Ý thức của anh đã bắt đầu có chút hỗn loạn, trở nên mờ mịt, thậm chỉ cực kỳ mệt mỏi, buồn ngủ.

Nhưng đến lúc này Tân Trạm vẫn liều mạng cắn răng, không để cho mình ngã vào trong vực sâu trầm luận.

Từng chút, từng chút.

Tần Trạm không ngừng dung hợp với quỷ lửa, cưỡng ép nhét nó vào thần thức.

“Râu quai nón, tôi ngửi thấy mùi thịt rồi, có phải tôi bị sinh ảo giác không?” Diệp Thành đau đớn ngăn cản quỷ lửa, đột nhiên nói.

“Anh ngửi không sai đâu, đúng là có mùi thịt, có điều là mùi trên người ba chúng ta đó.” Râu quai nón cắn chặt răng nói.

“Chúng ta sắp bị nướng chín rồi.” Diệp Thành khóc không ra nước måt.

Về phần Tân Trạm dưới chưởng của họ, thân thể đã gần như biến thành than, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

Chỉ có hơi thở của Tân Trạm vẫn còn, để bọn họ biết được Tần Trạm còn sống.

“Tần Trạm cố gắng lên.

Trong lòng hai người liều mạng hò hét, đây cũng là cơ hội duy nhất của họ.

Lúc này, người tí hon trong thân thức của Tần Trạm đã chui vào trung tâm của quỷ lửa.

Tại nơi quan trọng nhất của ngọn lửa nóng bỏng, một ánh sáng xanh lam lấp lóe liên tục, đây chính là năng lượng gốc của ngọn lửa.

Tần Trạm đánh một chưởng về phía nguồn gốc màu xanh lam kia.

Hạt nhân của ánh sáng xanh còn muốn chống lại, trong lòng Tần Trạm tức giận.

Sau khi anh năm chặt nó, nuốt vào bên trong cơ thể.

“Dung hợp cho ta.” Tần Trạm rong to.

Bùm!

Trong đại điện, lấy cơ thể Tân Trạm làm trung tâm, chợt bùng lên một ngọn lửa sôi trào mãnh liệt.

Diệp Thành và tạn đều bị chấn động bay ngược ra.

Đá trên mặt đất đều bị lửa cháy mạnh hòa tan, cả người Tân Trạm tỏa ra ánh sáng ngọn lửa màu xanh lam.

Cơ thể của anh cũng bắt đầu không ngừng hóa thành than, dần hóa thành tro bụi.

“Vậy là xong đời rồi.” Vẻ mặt Râu quai nón tuyệt vọng.

Diệp Thành không nói gì, nhìn chăm chăm Tân Trạm.

Tân Trạm mạnh mẽ dung hợp quỷ lửa, lẽ nào cuối cùng lại thất bại, vẫn không làm được sao? “Không đúng, anh xem cơ thể của Tần Trạm.” Râu quai nón chỉ vào thân thể Tân Trạm.

Hai người đều khiếp sợ phát hiện, lớp da đen thui của Tân Trạm lại giống như lột da, sinh ra làn da mới.

Mà hơi thở cả người Tân Trạm đã thay đổi rất lớn trong nháy mắt.

Dường như anh đã biến thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa mạnh mẽ nhất, không gì sánh được trên thế gian.

“Uy lực của ngọn lửa xanh lam này thật là mạnh mẽ.”

Tân Trạm chậm rãi mở mắt, ánh sáng của ngọn lửa nóng bỏng, biến mất trong một cái chớp mắt.

“Tân Trạm, cậu thành công rồi?” Diệp Thành thận trọng hỏi.

Tần Trạm gật đầu.

“Xem như là thành công, nhưng số lượng quỷ lửa vẫn quá ít.”

Tần Trạm thở dài, trong lòng vừa có suy nghĩ.

Trên bàn tay lập tức bốc lên một ngọn lửa, không phải ngọn lửa bình thường mà là một quỷ lửa màu xanh lam có hơi thở nguy hiểm.

Hiện nay tình trạng của anh chỉ có thể coi là dung hợp với quỷ lửa bước đầu.

Tương đương với bản thân đã sở hữu hạt giống quỷ lửa, nhưng nếu muốn ngọn lửa xanh lam này tiếp tục phát triển còn cần không ngừng nuôi dưỡng.

“Ngọn lửa này của anh quả là dọa người, cường giả hóa cảnh tầng năm chắc chắn không dám đụng độ với anh.” Vẻ mặt của Râu quai nón sợ hãi mà nói, “Chúng ta có thể trốn ra ngoài rồi chứ?” Diệp Thành nói.

“Có thể thử xem.” Tần Trạm gật đâu.

“Tôi đi làm khiến thịt vậy.”

Lần này không cần Tấn Trạm nói gì, Diệp Thành cắn rằng một cái liền nhảy ra ngoài.

“Hình nộm thổi tha kia, tới đánh ông đây đi.” Diệp Thành quát lên.

Đôi mắt hình nộm khổng lồ bỗng lóe lên, kéo tới lần thứ hai.

Toàn thân Tần Trạm bao phủ bởi lửa, cũng đi ra đại điện.

Hình nộm khổng lồ thấy thế, đột nhiên lộ ra vẻ khiếp đảm, không ngừng lùi lại.

“Đánh cược đúng rồi, những hình nộm này đều làm từ gỗ, sợ nhất là ngọn lửa mạnh nhất của đất trời.”

Diệp Thành và Râu quai nón thấy thế, đều lộ ra vẻ vui mừng.

Đây cũng là khắc chế tự nhiên, mặc dù tu vi có mạnh tới đầu nhưng gặp phải vật khắc chế, vẫn sẽ lựa chọn lùi bước theo bản năng.

Có điều một giây sau, thân thể Tân Trạm đột nhiên run lên, quỷ lửa suy yếu đi trong nháy mắt, Trần Trạm lại trở lại vào trong đại điện. “Uy áp của hình nộm khổng lồ này quá mạnh mẽ, tôi không chống đỡ được lâu.” Tần Trạm nói: “Nếu hình nộm nhỏ thì có thể bất chấp”

“Chỉ cần anh có thể đi ra ngoài, tôi thật sự có một chiêu.” Râu quai nón nói.

“Tôi từng có được một bảo vật đặc biệt, sau khi bày trận pháp, có thể dụ kẻ địch vào bên trong bảo vật này. Nhưng nếu sử dụng cần phải làm đối phương không phát hiện ra mình bước vào bảy này.” “Thứ này chẳng lại là vô bố sao?” Diệp Thành nói.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy vô dụng, nhưng hình như cũng có thể phát huy được tác dụng.”

Mắt Tần Trạm lóe sáng nói: “Ý anh là, chúng ta lập trận pháp trên mặt đất trước, sau đó dụ hình nộm đó đến đây.

“Không sai, hình nộm này không có trí thông minh, sẽ không biết thứ này là trận pháp.” Râu quai nón gật đâu.

Nói xong anh ta giao một bảo vật hình tròn cho Tần Trạm.

Trên vòng tròn tỏa ra từng hơi thở không gian, dường như bên trong còn có động thiên khác.

Tần Trạm gật đầu, lần thứ hai làm bùng lên ngọn lửa.

Sau đó vẽ một trận pháp lên đất, thả vòng tròn ở bên trong.

Sau đó Tần Trạm dừng vận chuyển Viêm Ma thể, hình nộm kia lập tức mất hết sự sợ hãi, gầm thét mà vọt tới.

“Chính là lúc này.” Râu quai nón hô lên.

Cùng lúc đó Tần Trạm đánh ra một đạo linh quang xuống vòng tròn dưới đất.

Lúc này hình nộm vừa đặt chân vào trận pháp.

Chỉ thấy hình tròn kia lóe ra ảnh sáng vàng, bao vây hình nộm vào bên trong.

Hình nộm giận dữ gầm lên không ngừng đánh vào, nhưng ánh sáng kia vô cùng quỷ dị, không ngừng thu nhỏ hình nộm lại, sau đó vụt một cái chui vào trong vòng tròn rồi biến mất.

“Vòng tròn này sẽ đưa hình nộm tới chỗ nào?” Diệp Thành tò mò hỏi.

“Tôi cũng không biết, nhưng nếu không bóp nát vòng tròn thì hình nộm đó chắc chắn sẽ đi ra. Cho nên thứ đồ chơi này không dùng được nữa.”

Râu quai nón lác đầu nói: “Các anh có hứng thú à? Đồ chơi này tôi bỏ đấy, tôi sợ không cẩn thận lại lấy ra hại chết chính mình.”

Tân Trạm suy nghĩ một chút thu vòng tròn vào.

Thứ này tuy nguy hiểm nhưng nếu sử dụng thỏa đáng thì vẫn có hiệu quả.