Chiến Thần Xuất Kích

Chương 569: Ông Nói Thử Xem Tôi Có Dám Không



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe tin phải đấu với quân đội, cả nhà họ Đào đều hoảng loạn.

“Còn có thể làm gì nữa?”

Đào Văn Hưng trầm mặt xuống.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đang đợi binh lính xuất hiện bên ngoài khu biệt thự, nếu không có cách xử lý triệt để thì hắn sẽ tiêu tùng, nhà họ Đào cũng sẽ tới hồi kết.

“Ba, đừng hấp tấp! Giang Cung Tuấn khác với những tướng quân khác, hắn là tổng tư lệnh của quân Häc Long, là Hắc Long, cũng là Long Vương.

Hắn đang giẫm nát xương cốt của quân địch để lên chức, chưa có tình cảnh nào hắn chưa từng thấy, sao có thể sợ đám quân quèn này chứ?”

“Đúng vậy”

Nhà họ Đào liên tục thuyết phục.

Đào Văn Hưng cũng bình tĩnh lại.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tổng thư ký: “Tổng thư ký, tại sao Giang Cung Tuấn và quân đội của anh ta lại xuất hiện ở nhà họ Đào chúng tôi? Tổng thư ký mau đi gặp đức vua, để Ngài hạ lệnh cho Giang Cung Tuấn rút quân”

Một giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp truyền đến từ trong điện thoại: “Anh Đào, anh vẫn chưa rõ tình thế hiện nay sao? Tại sao nhà vua lại phong cho Giang Cung Tuấn chức vụ đó? Còn không phải vì Giang Cung Tuấn có được kiếm báu, có thể làm được nhiều việc mà người khác không làm được.

Anh tự lo cho mình đi, tôi không giúp được nổi anh nữa.

Còn nữa, đừng liên lạc với tôi nữa, đừng kéo tôi xuống bùn, như thế không chừng tôi có còn thể bảo vệ được một nhánh của nhà họ Đào.

Nếu không, cả nhà họ Đào coi như diệt vong”

“Tút, tút, tút..”

Đào Văn Hưng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

“A lô, a lô...

Mẹ kiếp!”

Đào Văn Hưng tức giận chửi rủa.

Sau đó, ông ta lại gọi vào một số điện thoại khác.

“Tổng quản lý hành chính...”

“Tút, tút..”

Đào Văn Hưng vừa gọi tên, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Ông ta không chịu thua, lại gọi cho một nhân vật lớn có quan hệ tốt với mình, muốn người này dùng quan hệ ép Giang Cung Tuấn lui quân.

“Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách hiện không liên lạc được.”

“Mẹ.”

Đào Văn Hưng tức giận chửi rủa.

Ông ta và những người này có giao tình rất tốt, nhưng vào lúc này bọn họ đều trốn tránh hoặc thậm chí là không gọi được.

Rất nhiều người trong nhà họ Đào đều nhìn Đào Văn Hưng.

“Ba, thế nào rồi?”

“Ông nội, ông gọi tiếp đi.

Ông có quan hệ rất tốt với những người tay to mặt lớn này.

Nhiều năm qua, mỗi năm nhà họ Đào chúng ta đều cho những người này rất nhiều tiền và quà cáp...”

“Câm miệng!”

Đào Văn Hưng hét lên.

Cả nhà họ Đào đều im lặng.

Khai Hiểu Đình bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt sưng tấy, trán bị đập trúng chảy máu không ngừng, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vươn tay ôm đầu, lật đật bò dậy.

Ngay khi vừa đứng dậy, cô lại bị Đào Văn Hưng kéo đi.

“Con nhóc chết tiệt này, là mày dẫn Giang Cung Tuấn đến đây, tao đánh chết mày!”

“Không được, ba!”

“Ông nội, ông bình tĩnh! Lúc này tuyệt đối không được nóng nảy! Những chuyện này đều là con làm, con cứ nhận đi, bằng không nhà họ Đào coi như đi tong!”