Chiến Thần Xuất Kích

Chương 597: Liên minh chém giết



Cách đại hội Thiên Sơn vẫn còn một tuần nữa, nhưng các môn phái, gia tộc đến phái Thiên Sơn cũng không ít.

Nhưng mà, bị Giang Cung Tuấn ở giữa đường chặn lại, ra tay với các môn phái, gia tộc đó.

Trưởng môn môn phái, tộc trưởng gia tộc, không chết cũng bị thương.

Những người này hiện tại tụ tập ở phái Thiên Sơn.

Các môn phái, gia tộc hoàn toàn phẫn nộ rồi.

Phải đoàn kết lại, đuổi giết Giang Cung Tuấn.

Mà từ khi Trần Phi Hùng của phái Thiên Sơn bị giết, cũng không có người làm chủ.

Sự vụ lớn nhỏ trong môn phái, tạm thời có thiếu môn chủ Trần Vũ Yến chủ trì.

Nhưng mà cô ta chỉ là một cô gái, cùng chưa từng trải qua những việc này, cũng không biết phải làm

sao.

"Phải Thiên Sơn, tại sao các người không nói gì, hiện giờ mọi người đều tụ tập ở phái Thiên Sơn, làm chủ nhà lẽ ra phải đứng ra tỏ thái độ đi chứ."

"Hiện tại phải Thiên Sơn ai là người làm chủ?"

Không ít người hỏi.

Tiêu Dao Đàm nhìn đám người này, lâm vào trong suy nghĩ, ông ta cảm thấy, đây là cơ hội của chính mình, một khi giết được Giang Cung Tuấn, như vậy ông ta hiện tại sẽ trở thành người có uy vọng nhất trong giới cổ võ, điều này đối với sự phát triển của nhà Tiêu Dao mà nói là cực kỳ có lợi.

Nhưng mà, nơi này không phải là địa bàn của ông ta, ông ta cũng không mở miệng.

Trần Vũ Yến đứng dậy nói: "Chư vị tiền bối, phái Thiên Sơn tôi cũng hận không thể đem Giang Cung Tuấn ra thiên đao vạn quả, nhưng mà hiện tại thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, trong người mang tuyệt học, hiện tại cả giới cổ võ, người có thể đánh thắng anh ta rất ít"

"Tộc trưởng Tiêu Dao, hiện tại có thể giết Giang Cung Tuấn chỉ có mình ống, xin ông hãy ra tay"

"Đúng, xin tộc trưởng Tiêu Dao hãy ra tay, giết chết Giang Cung Tuấn, như vậy Tiêu Dao gia chủ sẽ trở thành minh chủ mới trong giới cổ võ.

Không ít người nhìn về phía Tiêu Dao Đàm.

Nhà Tiêu Dao, cũng là thể lực duy nhất không có thương vong trong số các thế lực đến phái Thiên Son.

"Ầy..."

Trên mặt Tiêu Dao Đàm mang vẻ khó xử nói: "Chư vị, các vị cũng đừng coi trọng tôi quá, ngay cả chưởng môn Trần đều bị giết, tôi tự nhận võ công vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, tối nào có thực lực đi giết Giang Cung Tuấn”.

"Tộc trưởng Tiêu Dao, ông đừng khiêm tốn, trong thiên hạ, ai mà không biết tuyệt học Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng của nhà Tiêu Dao đứng thứ nhất."

"Đúng vậy, xin tộc trưởng Tiêu Dao ra tay"

Càng ngày càng có nhiều người đứng ra bày tỏ thái độ.

Trên mặt Tiêu Dao Đàm mang vẻ vui mừng nhàn nhạt.

Đây là cục diện ông ta muốn nhìn thấy.

Nhưng mà vẻ mặt của ông ta cũng mang chút ưu sầu, bởi vì ông ta quả thật cũng không có lòng tin có thể đánh thắng Giang Cung Tuấn hay không, nếu hiện tại ông ta đứng ra ôm việc này vào người, nếu cuối cùng không giết được Giang Cung Tuấn, vậy chính là tự vả mặt mình. Xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ web Tamlinh247

Nhưng mà hiện tại nếu không đứng ra, vậy thì liền bỏ lỡ cơ hội này.

Ông ta đứng lên, lớn tiếng nói: "Chư vị, an tâm chớ nóng nảy"

Nghe vậy, mọi người lại bình tĩnh xuống.

Tiêu Dao Đàm tiếp tục nói: "Tên cặn bã Giang Cung Tuần này, giết nhiều chưởng môn, tộc trưởng như thế, chúng ta khẳng định là không thể tha thứ, nhưng mà, thực lực tôi có hạn, thật sự không có cách nào đánh chết Giang Cung Tuấn, như vậy đi, chúng ta cùng nhau xuống núi, liên hợp với các môn phải chưa tới, nội ứng ngoại hợp, giết chết Giang Cung Tuấn"

"Giết chết Giang Cung Tuấn."

"Giết chết Giang Cung Tuấn."

Đại điện Thiên Sơn vang vọng âm thanh phẫn nộ.

"Được!"

Tiêu Dao Đàm lớn tiếng nói: "Chư vị, cùng tôi xuống núi, đi tới hẻm núi Nhất Tuyến Thiên trước, tôi không tin Giang Cung Tuấn có thể một tay che trời”

Tiêu Dao Đàm đứng ra, liên hợp các võ giả lại, cùng nhau xuống núi.

Một đám người mang theo lửa giận ngút trời xuống núi.

"Thiếu chủ, làm sao bây giờ?" Một trưởng lão phái Thiên Sơn hỏi.

Trần Vũ Yến vẻ mặt ngưng trọng.

Tuy nói ba cô ta trong lúc bế quan, cô ta đều quản lý sự vụ lớn nhỏ của phái Thiên Sơn, nhưng loại trường hợp này, cô ta chưa từng thấy qua, cô ta cũng không có biện pháp tốt gì.

Nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta cũng đi theo xem xem, Giang Cung Tuấn giết ba tối, mối thù này không đội trời chung"

Cô ta phân phó nói: "Tất cả mọi người trong phái Thiên Sơn, cùng tôi xuống núi, giết chết Giang Cung Tuấn"

Giang Cung Tuấn không biết các môn phái võ giả trên núi đã liên hợp lại, đã xuống núi.

Nhưng mà anh đại khái có thể đoán được, sau khi những môn phái này đến Thiên Sơn, khẳng định sẽ bàn bạc, liên hợp lại chém chết anh.

Anh nhìn về Tề Hải bên cạnh một cái, nhàn nhạt nói: "Giết nhiều người như vậy, hiện tại có thể đi rồi sao? Nếu không đi, những võ giả đến phái Thiên Sơn trước đó khẳng định sẽ liên hợp lại, cùng nhau giết xuống núi."

Tề Hải cười nhạt: "Một đám ô hợp mà thôi, có gì mà phải lo lắng, trước đó lên núi đều là những con tôm tép nhỏ, đại nhân vật chân chính còn ở phía sau kìa, còn chưa có đến đầu, ví dụ như Tứ đại gia tộc cổ xưa một cái cũng chưa xuất hiện."

Mục đích của Âu Dương Lãng, là muốn lợi dụng tay của Giang Cung Tuấn làm suy yếu thực lực của các môn phái.

Cũng muốn làm cho Giang Cung Tuấn thân bại danh liệt, bước vào đường cùng, nương nhờ vào ông

ta.

Giang Cung Tuấn nghe vậy nhíu mày.

Anh vốn định nhân cơ hội rời đi, trở về hỏi Âu Dương Lãng thuốc giải, bây giờ xem ra là không thể thực hiện được rồi.

Nếu đã như thế thì ở lại đây vài ngày vậy.

Anh tiếp tục chờ đợi.

Không bao lâu, xa xa lại xuất hiện một đám người.

Ước chừng có bảy, tám người.

Cầm đầu là một ông cụ, bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp.

Đây là người nhà họ Giang.

Cầm đầu là Giang Quốc Đạt, đi bên cạnh ông ta là Giang Vô Song.

Giang Vô Song nhìn thấy Giang Cung Tuấn ở phía xa xa.

Từ khi Đường Sở Vi bị mang đi, cô ta chỉ biết tình huống không tốt, biết Giang Cung Tuấn bị uy hiếp làm một số chuyện anh không nên làm.

Cô ta không có biện pháp, đành phải liên hệ với Giang Quốc Đạt, cùng Giang Quốc Đạt tụ hợp.

Giang Quốc Đạt cũng nhìn thấy Giang Cung Tuấn.

"Ông nội" Giang Vô Song nhỏ giọng nói một câu: "Hiện tại Giang Cung Tuấn đã bị bức bách hóa đen, anh ấy đã trở thành kẻ địch chung của mình võ chính đạo"

Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu: "Bắt đầu từ lúc cậu ta giết Trần Phi Hùng, cậu ta đã không còn đường lui nữa rồi."

Giang Quốc Đạt nên bước đi tới.

Giang Cung Tuấn cũng đứng lên, rút Thượng Hình Kiếm ra.

Vẻ mặt Tề Hải cũng ngưng trọng, nhỏ giọng nói: "Cậu Giang, lão già này, là kẻ mười năm trước phóng hỏa đốt nhà họ Giang, chính ông ta đã đốt cháy toàn bộ người nhà cậu, hiện tại đã đến lúc báo thù, thực lực của lão già Giang Quốc Đạt này rất mạnh, khả năng cao nhất là thất cảnh, chúng ta cùng nhau tiến lên, nói không chừng có cơ hội giết chết ông ta".

Giang Quốc Đạt là tộc trưởng nhà họ Giang đứng đầu trong Tứ đại gia tộc cổ xưa.

Thiên phú võ học của ông ta rất cao.

Không ai biết được thực lực của ông ta ở cảnh giới nào, nhưng đại khái vẫn có thể đoán được.

Không phải lục cảnh đỉnh, thì là thất cảnh.

Hơn nữa còn tu luyện Thiên tuyệt thập tam kiểm.

Thực lực của ông ta trong giới cổ vũ tuyệt đối có thể đứng trước hàng mười

"Giang Cung Tuấn..."

Giang Quốc Đạt đi tới, xuất hiện cách anh mười mét, hai tay để sau lưng, nhìn thấy anh, vẻ mặt mang theo một mặt thất vọng.

“Tôi thật không nghĩ tới, cậu lại có thể biến thành người như vậy, là muốn chặn đường tôi, giết chết tối ở Nhất Tuyến Thiên sao?"

Giang Vô Song đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn Tề Hải bên cạnh anh một cái, cuối cùng ánh mắt đừng lại trên người Đại Kiều Tiểu Kiều.

"Giang Quốc Đạt, mười năm trước, ông phóng hỏa đốt cả nhà tôi, mười năm ân oán, hôm nay liền thanh toán đi." Giang Cung Tuấn rút Thượng Hình Kiếm ra chỉ vào Giang Quốc Đạt, trên người bộc phát ra khí tức rất mạnh, cỗ khí tức này ảnh hưởng tới cả không gian.

Những bông hoa tuyết trên không dường như ngưng đọng giữa không trung.

"Ông nội.."

Giang Vô Song nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Giang Quốc Đạt, nhỏ giọng nói: "Con rất hiểu Giang Cung Tuấn, anh ấy không phải là người như thế, trong chuyện này nói không chừng có điều không thích hợp, ông cũng đừng xuống tay tàn nhẫn quá, đánh qua lại vài chiêu là được rồi".

"Vô Song, tới bây giờ con vẫn còn giúp Giang Cung Tuấn nói chuyện sao?" Sắc mặt Giang Quốc Đạt trầm xuống.

Trên khuôn mặt già nua của ông ta mang theo tức giận, hiển nhiên là đã động sát khí chân chính.

"Giết chết Giang Cung Tuấn!"

"Giết chết Giang Cung Tuấn!

Xa xa truyền đến âm thanh định tại nhức óc.

Giang Cung Tuấn nghe tiếng nhìn qua, mấy trăm võ giả trùng trùng điệp điệp bước tới, bọn họ đều mang theo lửa giận ngập trời.

- ---------------------------