Chiến Thần Xuất Kích

Chương 666: Quá hả giận



Đường Sở Vị nói đến Thiên Môn.

Cô chưa nói Thiên Môn có lại lịch gì, Giang Cung Tuấn hỏi thăm chuyện Thiên Môn, Đường Sở Vị lại tỏ ra chuyện gì cũng không biết.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm trọng. Thời điểm này bỗng xuất hiện một Thiên Môn, đây chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Ngẫm nghĩ trong chốc lát, anh hỏi lại lần nữa: “Ngoại trừ Thiên Môn đột nhiên xuất hiện này ra, giới Cổ Võ còn có tin tức gì không?”

“Không có” Đường Sở Vi rúc vào trong lòng Giang Cung Tuấn, nói: “Lúc đầu ở phái Thiên Sơn xuất hiện cường giả, ngoại trừ Âu Dương Lãng ra, những người khác không hề xuất hiện. Nhưng thực ra tình hình ở Thủ đô không phải quá lạc quan.”  “Ô?” Giang Cung Tuấn sửng sốt, hỏi: “Tình hình Thủ đô hiện tại thế nào?”

“Căn cứ theo tin tức của Giang Vô Song truyền tới, một tháng trước Âu Dương Lãng đã tới Thủ độ. Trong khoảng thời gian này, ông ta đã bắt đầu tham gia vào chuyện của giới thế tục, dựng nên một nhà Âu Dương. Hiện tại thể lực nhà Âu Dương rất mạnh, tham gia rất nhiều chuyện làm ăn của giới thế tục, ngay cả tứ đại gia tộc cũng bị chèn ép”

“Còn nữa…”

Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hiện tại Giang Vô Đông đã là tộc trưởng của nhà họ Giang, quản thúc người nhà họ Giang trở nên rất dễ bảo.”

“Giang Vô Song, tộc trưởng nhà họ Giang?” Nghe nói như thế, Giang Cung Tuấn thực sự kinh ngạc. Anh không thể ngờ được Giang Vô Song có thể làm tộc trưởng nhà họ Giang.

“Ừ” Đường Sở Vi nhẹ giọng nói: “Công lực của cô ta không mạnh, nhưng về mặt quản lý gia tộc thì lại rất tốt.”

“Được rồi, có tin tức của Giang Phùng, Giang Quốc Đạt không?”

“Vẫn chưa có”.

Giang Cung Tuấn trở về, sau khi mây mưa với Đường Sở Vị thì hai người trò chuyện về một số việc xảy ra ở Thủ đô trong hai tháng gần đây.

Ngoại trừ Âu Dương Lãng đang tác quái ra, những thứ khác tạm thời không có vấn đề gì lớn. Hai người trò chuyện xong liền ngủ. Giang Cung Tuần ngủ rất an ổn. Sau khi anh tỉnh lại, phát hiện ra bên cạnh mình không có ai.

Anh xoay người đứng lên, mặc quần áo xong liền cầm lấy điện thoại di động trên bàn nhìn giời một chút, phát hiện đã hơn mười giờ rồi.

Anh cầm điện thoại gọi điện cho Ngô Huy.

Rất nhanh, bên kia đã bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Ngô Huy: “Đại ca, cuối cùng anh cũng gọi đến, em sắp không chống đỡ nổi rồi.”

“Bây giờ cậu đang ở Thủ đô sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.

“Ở đây” Ngô Huy nói. ngôn tình hay

“Được, lát nữa tôi sẽ qua.” Giang Cung Tuấn nói chuyện qua loa với Ngô Huy xong liền cúp điện thoại.

“Ông xã, dậy rồi sao?”

Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Sở Vi bưng một bát mì nóng hầm hập đi tới, cười nói: “Đói bụng chưa, em nấu chút mì cho anh ăn”

Trong khoảng thời gian này, Giang Cung Tuấn đều đang bế quan.

Anh dựa vào chân khí để duy trì năng lượng trong cơ thể, cơ bản một ngày chỉ ăn có một bữa, hoặc là vài ngày mới ăn một bữa.

Hiện tại ngửi thấy mùi thơm của mì, trong nháy mắt, cơn thèm ăn dâng lên.

Đường Sở Vị đưa mi trong tay cho Giang Cung Tuân. Giang Cung Tuấn nhận lấy, ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.

“Ừ, không tồi. Sở Vi, không ngờ em còn có tay nghề này.” Đây là lần đầu tiên Giang Cung Tuấn được ăn đồ Đường Sở Vi làm. Hương vị cũng rất ngon.

“Trong khoảng thời gian này em cũng đã học rất nhiều”.

Đường Sở Vi ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn, nói: “Ông xã, chờ sau khi giải quyết chuyện ở Thủ đô, chúng ta tìm một nơi không ai biết, sống một cuộc sống bình dị được không?”

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu đồng ý.  “Được rồi, lát nữa anh phải đến quân khu một chuyến. Trong khoảng thời gian này, Ngô Huy vẫn luôn chống đỡ ở quân khu, cậu ta chắc chắn đã chịu không ít áp lực, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý”

Đường Sở Vị gật đầu: “Tứ hợp viên này là em mua, là nơi đặt chân của chúng ta ở Thủ đô sai này. Nếu ông xã không thích nơi này, chúng ta sẽ chuyển đến phủ thiên soái.”  “Thích”

Giang Cung Tuấn cười cười. Rất nhanh, anh đã ăn xong.

Sau khi ăn xong, Đường Sở Vị đưa áo khoác cho anh khoác thêm, nhắc nhở: “Anh làm việc cẩn thận chút.”

“Biết rồi”. Giang Cung Tuấn cầm điện thoại di động, lấy Hình Kiếm, sau đó vội vã ra khỏi cửa. Đón xe đi thẳng đến quân khu.

“Thiên soái” Sau khi vào quân khu, những chiến sĩ trong quân khu nhìn thấy anh đều lộ vẻ mặt tôn kính.

Giang Cung Tuấn gật đầu, coi như chào hỏi những chiến sĩ này, rồi anh đi thẳng đến phòng làm việc.

“Rầm!” Còn chưa đi vào phòng làm việc của Ngô Huy, anh đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong phòng.

“Hắc Phong, tôi chỉ nói với cậu một lần, lập tức thả người, nếu không cậu tự gánh hậu quả” Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng quát mắng truyền ra từ trong phòng. Anh đẩy cửa đi vào.

Trong phòng làm việc của Ngô Huy, một lão giả mặc quân trang đang chỉ vào mặt Ngô Huy, mắng: “Nơi này là Thủ đô, không phải Nam Cường, lời câu nói không là gì cả”

“Thiên soái”  Ngô Huy ngồi trên ghế, bị mắng không dám nói câu nào, thấy Giang Cung Tuấn đẩy cửa đi vào, cậu ta nhất thời đứng lên.

“Tên nhãi Giang Cung Tuấn kia có đến đây cũng vô dụng, bắt buộc phải thả người cho tôi.” Lão giả lạnh giọng nói.

“Thế sao?” Giang Cung Tuấn nhàn nhạt lên tiếng. Lão giả xoay người nhìn lại.

Thấy Giang Cung Tuấn, ông ta lớn tiếng quát: “Giang Cung Tuấn, cậu đến đúng lúc lắm, lập tức thả Đào Văn Hưng ra cho tôi”

Đào Văn Hưng – gia chủ nhà họ Đào.

Vào năm trước, vì Khai Hiểu Đình, Giang Cung Tuấn đã tiếp xúc với nhà họ Đào, bắt Đào Văn Hưng, gia chủ nhà họ Đào.

Anh vốn muốn ra tay với Đào Văn Hưng trước.

Thế nhưng sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ tạm thời giam giữ Đào Văn Hưng ở trong ngục giam.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn lão giả, trên vai ông ta còn mang theo năm ngôi sao. Anh biết người này.

Người này đã từng là Thiên soái, cũng là Thiên soại của Thiên tử tiền nhiệm, bông soái quần. Xích Diễm của Thiên tử tiền nhiệm.

Nhưng mà tuổi ông ta đã lớn, đã về hưu rồi. Cho dù về hưu, không còn tại chức, thế nhưng trong quân đội ông ta vẫn có uy vọng rất lớn.

“Lão Nguyên soái Bành Vân Phùng, ông đang làm gì vậy?” Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, năm nay ông đã sắp chín mươi tuổi rồi, không ở nhà hưởng phúc, còn chạy đến đây đi dạo làm gì?”

Ngô Huy đứng một bên rất muốn cười, thế nhưng lại phải nhịn. Bành Vân Phùng là lão Nguyên soái, cậu ta không dám tranh cãi, cũng không dám nhiều lời.

Trong khoảng thời gian này, ông lão này vẫn luôn tạo áp lực cho cậu ta, cậu ta vẫn luôn lẩn trảnh, thoái thác.

Hiện tại Giang Cung Tuấn đã trở về, cậu ta cũng thở phào một hơi.

“Giang Cung Tuấn, lập tức thả Đào Văn Hưng ra cho tôi, có rất nhiều người cậu không đắc tội nổi đâu” Bành Vân Phùng lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.

“Thả hay không thả, lời ông nói không có tác dụng”

Giang Cung Tuấn không hề nể mặt lão Nguyên soái này, vẻ mặt anh thờ ơ không thèm để ý, nói: “Đào Văn Hưng đã phạm rất nhiều tội, trước khi tra rõ, tuyệt đối sẽ không thả người. Lão Nguyên soái, ông về trước đi, chờ tôi tra rõ rồi sẽ tự mình đến cửa giải thích cho ông”

“Giang Cung Tuấn…” Bành Văn Phòng nghiến răng nghiến lợi.

“Người đầu, tiễn Lão Nguyên soái về.” Giang Cung Tuấn kêu to. Nhất thời có hai nữ quân nhân đi tới.

Nhưng sau khi nhìn thấy Bành Lão Nguyên soái, hai nguời nhìn nhau rồi đứng sang một bên, không biết nói gì.

“Ngẩn ra đó làm gì, còn không mau tiễn Bành Lão Nguyên soái về. Ông ấy đã già thế này rồi, nếu như xảy ra chuyện gì ở quân khu các người có chịu trách nhiệm được không?” Giang Cung Tuấn khiển trách.

“Vâng.”

“Bành Lão Nguyên soái, mời”.

Bành Vân Phùng nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Giỏi lắm Giang Cung Tuấn, cậu sẽ phải hối hận, chúng ta cứ chờ xem.”

Nói xong, ông ta phất tay áo, xoay người rời đi.

“Phụt!”. Sau khi ông ta đi, Ngô Huy nhất thời bật cười.

“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh không biết đâu, lão già này vẫn luôn gây áp lực cho em, em sắp không đỡ được nữa rồi. Cũng chỉ có anh mới dám nói chuyện với ông ta như thế, đúng là quá hả giận”.