Chiến Thần Xuất Kích

Chương 680: Thiếp bái sơn



Giang Vô Song biết Đường Sở Vi chắc chắn sẽ hành động.

Cô ta cũng chỉ muốn đến tìm hiểu xem cụ thể Đường Sở Vi sẽ làm gì, xem có cần hợp tác gì không.

“Sở Vi, cô đừng có địch ý với tôi như vậy, tôi đến không có ý gì khác chỉ muốn xem thử có thể giúp cô được gì không? Giang Vô Song nói.

Đường Sở Vi ở trước mặt Giang Cung Tuấn biểu hiện rất rộng lượng.

Nhưng sau lưng lại trở mặt với cô ta, giống như cô ta nợ Đường Sở Vi rất nhiều tiền mà không trả lại vậy.

Đường Sở Vị nhìn Giang Vô Song nói: “Vào nói chuyện” Cô quay người bước vào nhà. Giang Vô Song theo sát phía sau. Trong phòng. Giang Vô Song hỏi: “Cô mang theo kiếm Chân Tà, muốn đi xa làm gì sao?”

Đường Sở Vi nói: “Cổ Võ Giới quá hỗn loạn, Giang Cung Tuấn có quá nhiều chuyện phải làm, không thể phân tâm được, tôi muốn giúp anh ấy dọn dẹp Cổ Võ Giới, nắm chắc Cổ Võ Giới vào trong tay của Thiên Môn, tôi định đến phái Thiên Sơn rồi ra tay với phái Thiên Sơn, ép phái Thiên Sơn phải quy thuận”

Nghe vậy, trong lòng Giang Vô Song thấy kinh ngạc.

“Cô muốn đại khai sát giới sao?”

Đường Sở Vi nhìn cô ta, nói: “Tôi làm việc có chừng mực, tôi sẽ không giết người vô tội lung tụng, tôi chỉ bức bách, sử dụng Thiên Môn để gây sức ép cho phái Thiên Sơn mà thôi, cũng sẽ không đại khai sát giới ở phái Thiên Sơn”.

Nghe vậy, Giang Vô Song thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Đường Sở Vị thực sự đến phái Thiên Sơn dùng vũ lực ép buộc, đại khai sát giới với phái Thiên Sơn, thì chưa chắc phải Thiên Sơn sẽ có người chống lại được.

Không những phái Thiên Sơn, e rằng không có nhiều cường giả trong Đại Lan bây giờ có thể so tài được với Đường Sở Vị..

“Có chuyện gì cần tôi giúp không?”.

“Cô không giúp được, cô làm tốt chuyện của cô là được, những chuyện khác không cần cô lo”

Đường Sở Vi không vấn xin Giang Vô Song giúp mình, chỉ cần Giang Vô Song không thêm phiền cho cô là được, yên tâm làm tốt chuyện của mình, một lòng một dạ giúp đỡ Giang Cung Tuấn là được.

“Được, coi như tôi chưa đến” Giang Vô Song đứng lên rời đi.

“À, chuyện của tôi tốt nhất cô nên giấu kín trong lòng, nếu để người thứ hai biết được.” Đường Sở Vi mở miệng, hơi thở uy hiếp rất nồng đậm. Cơ thể Giang Vô Song hơi ngớ ra mấy giây, sau đó không hề quay đầu mà xoay người rời đi. Sau khi cô ta rời đi, Đường Sở Vị mới đứng dậy rời đi. Lúc này, Giang Cung Tuấn đã ở quân khu.

Tối hôm qua, Ngô Huy đã thông báo cho Nam Cương, tướng quân Nam Cường chọn ra mấy trăm chiến sĩ tinh anh trong quân Hắc Long chạy đến thủ đô trong đêm.

Ngô Huy cũng đang lựa chọn các chiến sĩ tinh anh trong Quân Xích Diễm. Giang Cung Tuấn thì lấy tờ giấy hành trình đến nước Đại Ưng lên xem. Toàn bộ hành trình trao đổi giữa hai quân kéo dài một tuần. Nội dung mỗi ngày đều khác nhau.

Giang Cung Tuấn tùy ý liếc nhìn, rồi vứt tờ giấy hành trình lên bàn, anh đến nước Đại Ưng chẳng qua là đến để điều tra chuyện của Khai Hiểu Đình, còn về giao lưu hai nước thì anh không có hứng thú.

“Thùng thùng thùng.” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Giang Cung Tuấn kêu lên: “Vào đi”

Cánh cửa mở ra, Ngô Huy mặc bộ chiến phục quân Xích Diễm bước vào, trên vai anh ta gắn quân hàm ba sao lấp lánh.

“Thiên soái”.

Ngô Huy bước đến, đứng thẳng tắp, cúi chào, hét lớn: “Một trăm quân Hắc Long, một trăm Quân Xích Diễm đã sẵn sàng, khi nào thì xuất hành?

“Lập tức đi”

Giang Cung Tuấn không muốn kéo dài thời gian, anh muốn đến nước Đại Ưng sớm chút, sớm chút giải quyết chuyện này để được trở về sớm.

“Vâng” Ngô Huy gật đầu, nói: “Tôi lập tức đi dặn dò” Ngô Huy xoay người rời đi. Sắp xếp quận Hắc Long, quân Xích Diễm lên máy bay. Giang Cung Tuấn cũng rời khỏi phòng làm việc. Hôm nay anh không mặc thường mà mặc quân phục Hắc Long, trên vai gắn mười sao.

Anh là tổng soái duy nhất của Đại Lan có quân hàm mười sao, cũng là người duy nhất trong lịch sử trăm năm của Đại Lan, đây là sự khẳng định của nước cho nhiều chiến công của anh.

Hai trăm người lên máy bay, máy bay cất cánh. Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu cuộc hành trình đến nước Đại Ưng. Đến nước Đại Ứng phải ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ.

Trên máy bay, Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu truyền dạy cho Ngô Huy phương pháp minh tưởng ghi chép trong Y Kinh.

Minh tưởng là cách nhanh nhất tập trung được chân khí.

Công phu ngoại gia của Ngô Huy không tệ, tuy không đạt được trình độ cao nhất của công phu ngoại gia, nhưng cũng gần như tương đương.

Tố chất cơ thể của anh ta mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Anh ta học phương pháp minh tưởng, nhiều nhất là một tháng là có thể tập trung được chân khí,

Sau khi tập trung được chân khí thì có thể tu luyện được khí công Bắc Đẩu.

Trong lúc truyền dạy phương pháp minh tưởng, Giang Cung Tuấn cũng nói về cách tu luyện khí công Thiên Cương cho Ngô Huy biết.

Trong lúc Giang Cung Tuấn bắt đầu cuộc hành trình đến nước Đại Ưng. Vùng ngoại thành cách thành phố Thiên Triều mấy trăm km. Phụ cận phái Thiên Sơn. Ở một vùng trống trải.

Nhiều người tập trung tại đây, những người này đều mặc áo khoác màu đen, trên mặt đeo mặt nạ.

Xôn xao! Một bóng người từ trên bay xuống.

Người này mặc áo khoác màu đen rộng lớn, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn đáng sợ, trong tay cô còn cầm một thanh kiếm, chuôi kiếm màu đen, thân kiếm có vỏ kiếm bọc lại, không nhìn thấy được.

“Cung nghênh môn chủ”

Hàng trăm người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đồng thời quỳ xuống đất, thanh âm to lớn đồng loạt vang vọng.

Người cầm kiếm chính là Đường Sở Vi.

Sau khi Giang Cung Tuấn rồi, cô triệu tập cường giả của Thiên Môn tập trung ở phái Thiên Sơn, muốn ép phái Thiên Sơn gia nhập vào Thiên Môn để nghe theo sự sai khiến của cô, sẵn sàng cho nghiệp lớn của Giang Cung Tuấn.

“Hắc Thủ” Đường Sở Vi mở miệng, giọng hơi khàn.

“Có thuộc hạ”. Một người đeo mặt nạ đứng lên, bước lên mấy bước rồi quỳ xuống đất lần nữa.

“Đã gửi thiếp bái sơn chưa?”

“Thưa môn chủ, đã gửi đến phái Thiên Sơn”

“Được, đi”. Đường Sở Vị nhìn ngọn núi phủ tuyết phía trước, bước về phía ngọn núi tuyết đó. Phái Thiên Sơn. Hai tháng trước, nơi này nổ ra một trận chiến kịch liệt, phái Thiên Sơn đã bị sập. Nhưng sau hai tháng xây dựng, kiến trúc của phái Thiên Sơn đã được khôi phục. Trên điện phái Thiên Sơn, cường giả của phái Thiên Sơn đã tập trung ở đây. Trong tay Trần Phi Hùng cầm một tờ thiếp bái sơn, ông ta lật qua lật lại để xem.

“Chưởng môn, khoảng thời gian này, Thiên Môn nổi lên một cách đáng sợ ở Cổ Võ Giới, bây giờ bỗng nhiên gửi thiếp bái sơn đến, chuyện này chắc chắn không phải chuyện tốt lành”

“Người đến không có ý tốt” Dưới đại điện các trưởng lão đang cực kỳ lo lắng. Vẻ mặt của Trần Phi Hùng cũng mang theo sự nghi hoặc.

Là chưởng môn phái Thiên Sơn, môn phái đứng đầu Cổ Võ Giới, ông ta sao lại không biết Thiên Môn được, sao lại không biết chuyện Thiên Môn làm trong khoảng thời gian này.

“Ba.” Bên dưới có một cô gái mười khoảng hai mươi tuổi. Cô ta mặc bộ giáp màu đỏ, trong tay cầm một thành bội kiểm.

“Ba, con nghe nói, một tháng nay Thiên Môn đã thu phục không ít môn phái và gia tộc, bây giờ ngoài một số môn phái lớn, gia tộc lớn thì những nơi khác đã quy thuận Thiên Môn rồi, Thiên Môn đã chiếm một nửa Cổ Võ Giới”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Yến lộ vẻ lo lắng.

“Thiên Môn dã tâm bừng bừng, lần này chắc chắn là muốn thu phục phái Thiên Sơn, khiến phải Thiên Sơn phải quy phục Thiên Môn”

Trần Phi Hùng sao lại không biết chuyện Thiên Môn đến là muốn thu phục phái Thiên Sơn.

“Báo!”. Ngoài đại điện, có người vội vàng xông vào quỳ trên mặt đất.

“Chưởng môn, cường giả của Thiên Môn đã xuất hiện dưới chân núi” Xoet! Người trong đại điện nghe vậy đồng thời rút kiếm.

“Thiên Môn này thật sự coi trời bằng vung, thật sự cho rằng phải Thiên Sơn là kẻ yếu ớt dễ bắt nạt sao?”

“Chưởng môn, hay ra lệnh liều mạng với Thiên Môn”.

Đường Sở Vị nói: Hôm nay bị cảm mê man một ngày, chỉ viết được một chương. Xin lỗi, đợi hết cảm, chắc chắn sẽ hạ được phái Thiên Sơn.