Chiến Thần Xuất Kích

Chương 682: Ông là Giang Thời?



Tốc độ của Đường Sở Vi thực sự quá nhanh.

Nhanh đến mức không một người nào trong phái Thiên Sơn có thể nhìn rõ được động tác của cô.

Mãi một lúc sau Trần Phi Hùng mới có thể bình ổn lại nỗi khiếp sợ trong lòng.

“Tôi thua rồi” Đường Sở Vị thu kiếm. Thân thể chợt lóe lên, cô đã trở về vị trí cũ từ lúc nào không biết.

Trần Phi Hùng nhìn về phía Đường Sở Vi đang đeo chiếc mặt nạ có hình thù dữ tợn, nói: “Tuy rằng tôi đã bị đánh bại, nhưng muốn tôi đưa phái Thiên Sơn gia nhập vào phái Thiên Môn, tôi không thể làm, muốn chém muốn giết tùy ý, tôi tuyệt đối không nhíu mày dù chỉ một chút.”

“Thật sự cho là tôi không dám sao?” Đường Sở Vi lạnh giọng mở miệng.

Thân thể cô chợt lóe lên, tựa như ảo ảnh, xuất hiện ở trước mặt Trần Phi Hùng chỉ trong một khoảnh khắc, trong tay là thanh kiếm còn chưa tuốt ra khỏi vỏ đặt trước ngực anh ta.

Đối mặt với uy hiếp của môn chủ phái Thiên Môn, ngay cả lông mày, Trần Phi Hùng cũng không hề nhíu lại.

Ông ta cất cao giọng nói: “Thực lực không bằng người khác, Trần Phi Hùng tôi đây không còn gì để nói, nhưng Trần Phi Hùng tôi đây tuyệt đối sẽ không đem theo phái Thiên Sơn gia nhập vào bất cứ môn phái nào khác, các đệ tử nghe lệnh, sau khi tôi chết đi, tuyệt đối không được gia nhập vào phái Thiên Môn”.

“Nghe theo lệnh của chưởng môn”. Âm thanh chỉnh tề, nghiêm nghị truyền đến. Trong lòng Đường Sở Vi nổi lên ý muốn giết người.

Cô vốn có máu tính giống rùa, lúc này máu nóng trong cơ thể cô đang sôi trào, cho dù khoảng thời gian này vẫn luôn luyện bí quyết thanh lọc tâm hồn, có thể chống cự lại, áp chế đi những tà niệm, ý muốn giết người đang dâng trào trong cơ thể cô. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nhưng khi Trần Phi Hùng từ chối, ý muốn giết người trong lòng cô nổi lên càng mãnh liệt hơn.

Vù! Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay bay.

Toàn bộ đệ tử phái Thiên Sơn rút kiếm ra, nhưng không một ai dám tiến lên.

Ngay cả chưởng môn của bọn họ cũng đã thua rồi, bọn họ tiến lên khác gì tự tìm đường chết.

Không khí ở đây vô cùng kỳ lạ.

“Thật sự nghĩ rằng phái Thiên Sơn chúng ta không còn một ai nữa hay sao?”

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một âm thanh từ xa truyền đến, theo giọng nói ấy có một bóng người nhanh chóng bay tới từ phía xa xa, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước phía đại diện của phái Thiên Sơn.

“Ông tổ” Đệ tử của phái Thiên Sơn đồng loạt quỳ xuống.

Người đến đây là một ông cụ mặc một chiếc áo dài màu xanh, đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt tròn tròn, nhìn dáng vẻ thì lại có phần qua loa, điên khùng.

Ông ta là ông tổ của phái Thiên Sơn, Trần Thanh Sơn, cũng là người có bối phận cao nhất phái Thiên Sơn hiện tại. Ông vẫn luôn sống lánh đời

trên đỉnh ngọn núi cao nhất của phái Thiên Sơn, đã rất nhiều năm không tiếp xúc với trần tục. Đường Sở Vi liếc mắt nhìn sang Trần Thanh Sơn rồi thu hồi lại kiếm của mình.

Cô từng nghe nói về Trần Thanh Sơn, đây là ông tổ của phái Thiên Sơn, làm chưởng môn cách đây cả trăm năm rồi, các môn võ cổ truyền lại đều từ ông ta mà ra. Cô còn biết ngày đó sau khi đánh chết con rùa quý có linh tính kia, ông ta tới cướp đoạt một viên nội đan của rùa quý.

Trải qua hai tháng trời, cũng không biết ông ta đã luyện hóa được nội đan hay chưa.

Thời điểm đánh chết rùa quý có linh tính kia, Trần Thanh Sơn đang ở cảnh giới thứ tám, nếu đã luyện hóa thành công, chắc chắn thực lực của ông ta cũng được nâng lên một bước rồi.

Nếu thật sự đã luyện hóa xong xuôi, vậy Trần Thanh Sơn của hiện tại đã không còn là Trần Thanh Sơn của trước đây nữa rồi.

Cô biết rất rõ sự tà ác của linh quy trong cơ thể.

Nếu không có bí pháp thanh lọc cơ thể áp chết, sau khi đã luyện hóa nội đan chắc chắn sẽ biến thành một kẻ điên cuồng.

“Trần Thanh Sơn!” Đường Sở Vi với khuôn mặt đang đeo chiếc mặt nạ dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm vào ông già vừa xuất hiện.

Ở trên người ông ta, cô cảm nhận được sự khủng bố. “Thiên Môn…”

Ánh mắt Trần Thanh Sơn cũng dừng lại trên người Đường Sở Vi, nhìn thấy cô, ông ta nhẹ giọng nói: “Mới bế quan có hai tháng, vừa mới xuất quan thì nghe nói trên đời lại xuất hiện một cái phái Thiên Môn. Nghe đồn môn chủ phái Thiên Môn có thực lực nhất nhì thiên hạ này, khả năng dùng kiếm thì vô địch thiên hạ, đang muốn đi gặp xem là ai, không ngờ lại tự mình tìm tới cửa”.

Khuôn mặt Đường Sở Vị lộ vẻ lo lắng bên trong lớp mặt nạ. Cô không ngờ Trần Thanh Sơn lại tới đây. Hiện giờ ông ta là một trong những người có nội lực mạnh mẽ nhất.

Trong cơ thể cô có máu rùa, thực lực có thể bộc phát ra ở cảnh giới thứ tám, hơn nữa lại có Ma Kiếm Quyết, cho dù có chồng lại tám cao thủ thì cô cũng tin rằng mình có thể chiến lại được.

Nhưng mà hiện giờ Trần Thanh Sơn đã có được nội đan, chắc chắn đã luyện hóa rồi.

Vậy nên không thể lường được thực lực của ông ta đang ở cảnh giới thứ mấy.

Nhưng tên đã lên dây rồi không thể không bắn.

Trong tay cô cầm thanh kiếm Hoàng Chỉ, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tới đúng lúc lắm, ra chiêu đi. Nếu tôi đánh bại ông, từ nay về sau phái Thiên Sơn phải gia nhập vào phái Thiên Môn, trở thành phò tá của phái Thiên Môn”

“Nếu cô bị đánh bại thì sao?” Trần Thanh Sơn híp mắt, nhìn vào Đường Sở Vi đang đeo mặt nạ.

Vẻ mặt ông ta thong dong, giống như không để lời đồn đại về môn chủ phái Thiên Môn trong mắt.

“Nếu tôi không đánh lại được, vậy lập tức đưa đệ tử của phái Thiên Môn rời đi, vĩnh viễn không bước vào phái Thiên Sơn.”

“Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, đến đây rồi, phải để lại đồ vật gì đó.” Sắc mặt Trần Thanh Sơn trầm xuống, trên người bỗng bộc phát ra một luồng khí đáng sợ.

Luống khí này bay lên đến tận trời, tách tầng mây trên bầu trời ra.

Giữa không trung biến thành bầu trời không một gợn mây, ánh nắng chiếu xuống sáng sủa hẳn lên, ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuống.

Đệ tử phái Thiên Sơn và đệ tử phái Thiên Môn nhanh chóng rút lui.

Đường Sở Vi đứng thẳng tại chỗ, chiếc áo khoác rộng thùng thình bên ngoài nhẹ bay lên.

“Ông tổ, kiểm!” Trần Phi Hùng mở miệng, sau đó đưa thanh kiếm bằng sang. Trần Thanh Sơn nhận lấy.

Đường Sở Vi lại hỏi: “Trần Thanh Sơn, nếu ông thua cuộc, phái Thiên Sơn phải gia nhập vào phái Thiên Môn, trở thành kẻ dưới của phái Thiên Môn đấy, nếu ông đồng ý, tôi sẽ đánh với ông một trận”

“Có cái gì mà không dán đồng ý chứ?”.

Trần Thanh Sơn hét lớn: “Nhưng nếu cô bị đánh bại, phái Thiên Sơn chính là mồ chôn của cô!”.

Khuôn mặt Đường Sở Vi lộ vẻ lo lắng trầm trọng.

Cô biết rằng quyết chiến cùng Trần Thanh Sơn, chắc chắn sẽ là một trận đấu vô cùng kịch liệt, nếu là thực lực trước đây của Trần Thanh Sơn, cô tin chắc rằng mình có thể đánh bại được, nhưng nếu Trần Thanh Sơn đã luyện hóa nội đan thành công rồi, công lực tăng một cách mạnh mẽ, có lẽ cô không phải là đối thủ của ông ta.”

Trong lòng cô chỉ có một mục đích duy nhất, chính là vì nghiệp lớn của Giang Cung Tuấn.

Cho dù Trần Thanh Sơn trở nên mạnh như thế nào cô cũng muốn thử một chút.

Sau khi thu phục được phái Thiên Sơn, sau đó truyền tin tức ra ngoài, rồi lại thu phục những môn phái khác, gia tộc khác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Xuất chiêu đi!” Cô lạnh giọng mở miệng.

“Cô định phá hủy môn phái của tôi sao, mau đánh một trận cách xa đây một chút.”

Trần Thanh Sơn cười nhạt, thân thể trôi lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng bay ra xa ngọn núi bọn họ đang đứng.

Đường Sở Vị theo sát ông ta.

Sau đó, đệ tử của phái Thiên Sơn cũng như đệ tử của phái Thiên Môn quan sát từ xa.

Xa xa trong không trung. Hai người đứng thẳng, hai thanh kiếm bắt đầu giằng co. Đường Sở Vi chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Lộ ra hình dáng sẵn có của thanh kiếm.

Đã từng gặp qua thanh tà kiếm này, cũng như biết được lại lịch của thanh kiếm này thực ra không có mấy người.

Chỉ có Giang Vũ Bảo, Giang Thời, Giang Phùng cùng với người nhà của Giang Cung Tuấn đã từng nhìn thấy.

Nhưng mà cả Trần Thanh Sơn cũng biết đến.

Bởi vì lúc trước ông ta cùng với Giang Thời tiến vào vùng tuyết, rồi lợi dụng vào tà kiếm này mà mở ra cơ quan trong tuyết.

Ông ta nhìn vào thanh kiếm trong tay Đường Sở Vi, hai mắt trói chặt vào đó.

“Thực, thực tà kiểm sao?”

Khuôn mặt già nua của ông ta kèm theo vẻ khiếp sợ. Đường Sở Vi cũng kinh ngạc không thôi. Sao ông ta lại biết đến thực tà kiếm?

“Giang Thời, người này là Giang Thời?” Trần Thanh Sơn gắt gao nhìn chằm chằm vào thực tà kiếm, lại nhìn đến khuôn mặt mang mặt nạ quỷ cực kỳ dữ tợn của Đường Sở Vi, lạnh lùng chất vấn: “Giang Thời, ông vẫn biết rõ đây là tà kiểm, tại sao ông phải mang ra ngoài khu tuyết?”.

Lời nói của Trần Thanh Sơn làm cho Đường Sở Vi không khỏi nhíu mày.

Ông ta biết đến thanh kiếm này, phải làm sao bây giờ?

Nếu để ông ta sống sót, chắc chắn thân phận của cô sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó Giang Cung Tuấn lại bị trách tôi, anh ấy phải làm sao bây giờ.

Trong đầu cô không ngừng nổi lên các suy nghĩ. Giờ phút này, trong lòng Đường Sở Vi đã nổi lên ý muốn giết người. Là cảm giác muốn giết người thật sự.

Để không bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, Trần Thanh Sơn nhất định phải chết.

Trần Thanh Sơn cũng cảm nhận được hơi thở kỳ lạ phát ra từ người Đường Sở Vi, đối mặt với Đường Sở Vi, đối với ông ta cũng giống như đang đối mặt với con rùa quý hiếm có được linh tính mấy hôm trước vậy, vô cùng bình thường.