Chiến Thần Xuất Kích

Chương 686: Đến Đại Ưng



Giang Cung Tuấn mang theo Ngô Huy, và một trăm quân Hắc Long cùng một trăm quân Xích Diễm đến Đại Ưng trước.

Con Đường Sở Vị thì hội tụ tất cả các đệ tử của phái Thiên Môn lại, hợp lại với phái Thiên Sơn.

Muốn phái Thiên Sơn thuần phục. Cô đánh nhau cùng với ông tổ của phái Thiên Sơn Trần Thanh Sơn.

Cô nhờ vào Thực tà kiếm, chặt đứt đi bảo vật trấn phái của phái Thiên Sơn là Hàn băng kiếm, cô làm cho ông tổ của phái Thiên Sơn là Trần Thanh Sơn e sợ cô, bỏ kiếm mà chạy.

Nhưng Đường Sở Vi cũng bị trúng một chưởng. Mà Trần Thanh Sơn sử dụng Huyền Linh chưởng đánh cô.

Đây là một loại võ tàn ác, độc ác đến vô cùng, do một người kỳ dị sáng tạo ra cách đây hơn trăm năm, gây ra tiếng vang lớn trong suốt chiều dài lịch sử.

Nhưng môn võ này đã biến mất cách đây trăm năm, mấy chục năm trước được Giang Thời thi triển một lần. Giang Thời chính là danh bất hư truyền, nhưng không được người nhà họ Giang trọng dụng.

Bây giờ Trần Thanh Sơn lại đánh ra một chương này. Đem đến một phiền toái lớn cho Đường Sở Vi..

Sau khi cô trở về nhà của mình ở thủ đô bắt đầu tiêu trừ đi loại khí độc này trong cơ thể, nhưng bất kể cô có dùng lực như thế nào, cô có sử dụng cách gì đi nữa đều không thể trừ khử được khí độc của Huyền Linh chưởng.

Những khí lạnh này, giống như giòi bám dính trên mu bàn chân vậy, bám chặt vào trong máu cô, vào trong xương cốt của cô, dù có làm gì cũng không thể trừ khử đi được.

Mà lúc này, Giang Cung Tuấn đem theo đội quân của mình, đã đến để quốc Đại Ưng.

Trên máy bay, Ngô Huy nói: “Boss à, đã qua mười phút rồi, có thể đồng ý với hoàng tộc của đế quốc Đại Ưng đến quân khu hoàng gia.”

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cuối cùng cũng tới rồi. Lúc này, bầu trời ở Đại Lan đã tối đen, cũng đã sắp đến mười hai giờ khuya rồi, mà ở nước Đại Ưng trời chỉ vừa mới hừng đông.

Tại nước Đại Ưng, trong quân khu của hoàng gia. Đây là đội quân riêng của hoàng tộc nước Đại Ưng, là một quân khu độc lập.

Trong khu vực rộng lớn này đang có không ít người.

Đứng đầu là một người mặc quần áo màu sắc lộng lẫy, đầu đội vương miện, có vẻ như tầm năm mươi tuổi, làn da trắng, đôi mắt bà ấy có màu lam, khí chất trên người bà trang nhã, cao quý.

Hiện giờ bà ấy chính là nữ hoàng của nước Đại Ưng, là người chèo lái của Đại Ưng, đứng trên vạn người.

Bên người bà ấy là một cô gái tầm hai mươi tuổi, làn da trắng, đôi mắt cũng màu lam, là người hoàng tộc. Cô có dáng người cao gầy, khí chất.

“Mẹ ơi, ai đến đấy, tại sao mẹ phải tự mình ra nghênh đón, hơn nữa dường như toàn bộ quý tộc của Đại Ưng đều tới rồi?” Cô gái không nhịn được hỏi.

Mới sáng sớm cô đã bị đánh thức, nói là sẽ có khách quý đến, yêu cầu cô phải ăn mặc chải chuốt có phong cách tới đón tiếp. Vì vậy cô đã

mặc bộ quần áo xa xỉ này, bộ quần áo này được cắt may riêng vào năm cô mười tám tuổi, chỉ mới mặc một lần.

Nữ vương của nước Đại Ưng nhìn thấy trời đã hửng đông rồi, đôi mắt nhìn ra xa, nói: “Anh ta là người có quyền lực nhất nhì nước Đại Lan, là tổng soái của quân Hắc Long ở Đại Lan, cũng là tổng soái của quân Xích Diễm, là người duy nhất được phong vương trong hơn một trăm năm gần đây của Đại Lan, cũng là người duy nhất quân hàm đã được mười sao”

“Quân hàm đã đạt mười sao, đây là chiến công mà nước Đại Lan lập ra để khẳng định anh ta.”

Nói đến Giang Cung Tuấn, khuôn mặt nữ vương của Đại Ưng tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Đại Lan quả thật là một đất nước thần kì, ở Đại Lan cất giấu không ít nhân tài.

Trăm năm trước xảy ra chiến tranh, nhờ có những người này mà nước Đại Lan mới có thể ngăn được sóng dữ.

“Ai vậy ạ?” Khuôn mặt cô gái đầy sự nghi hoặc.

Cô là công chúa của nước Đại Ưng, dòng dõi cao quý, thân phận cao quý, dù năm nay cô mới hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học. Cho dù cô là công chúa của Đại Ưng, nhưng những chuyện lớn như thế này cô cũng không rõ ràng.

Cô cũng không biết đến nhân vật truyền kỳ này của nước Đại Lan.

Cô cũng không biết đến một người đàn ông bình thường nào của Đại Lan cả.

“Anh ta tên Giang Cung Tuấn” Nữ vương của Đại Ưng mở miệng, nhắc nhở cô: “Liên Anh à, chút nữa con phải có thái độ tốt đấy, đừng có ngạo mạn, đừng đắc tội khách quý đến từ phương Đông nhé”

Đồng thời, những người đang chờ đợi ở đây đều nhỏ giọng thảo luận về Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuần này là một người đàn ông thần kì, đội quân anh ta dẫn dắt mười năm, từ một binh lính nhỏ nhoi không có tiếng tăm gì giờ đây đã trở thành tổng soái của đội quân Hắc Long”

“Đúng vậy, quá tài giỏi rồi” “Đại Lan có người đàn ông này, không lớn mạnh dần cũng khó.” “Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”. Lúc này, tiếng vó ngựa không ngừng dồn dập từ phía xa xa. Đằng xa, mấy chục con ngựa nhanh chóng chạy đến.

Đứng đầu tiên chính là một người thanh niên mặc áo giáp vàng, hông đeo một thanh kiếm dài, nhìn mới tầm hai lăm hai sáu tuổi.

Những người phía sau anh ta đều mặc áo giáp màu bạc, nhìn thấy người tới, nữ vương khẽ nhíu mày.

Người mặc áo giáp vàng dừng ở trước mặt nữ vương, xuống ngựa, hơi khom người nói: “Chào nữ vương”

Nữ vương khẽ nhíu mày, khuôn mặt tràn ngập sự bất mãn, bà nói: “Được rồi, ai cho anh cưỡi ngựa đến đây?”

Người đàn ông mặc áo giáp vàng kiêu ngạo không thèm nịnh nọt nói: “Nữ vương à, tôi là kỵ sĩ hoàng kim, tôi có thể cưỡi ngựa trong bất kì trường hợp nào, sao vậy, chẳng lẽ có chuyện gì không ổn sao?”

Nữ vương cau mày nhưng cũng không nói gì cả, quả thật kỵ sĩ hoàng kim có đãi ngộ thế này. Mà gia tộc của người này cũng là một gia tộc lớn

mạnh của Đại Ưng, Đại Ưng có được ngày hôm nay cũng hoàn toàn dựa vào gia tộc này.

Nữ vương nhắc nhở anh ta: “Có khách quý đến, đừng thất lễ đấy”

“Là Giang Cung Tuấn của nước Đại Lan sao?” Khuôn mặt Khải An đầy sự khinh thường, anh ta nói: “Một quân nhân bình thường thôi mà, không phải nữ vương xem trọng thằng nhóc này quá đấy chứ?”

Nói xong, anh ta cũng không thèm để ý đến nữ vương nữa, nhìn sang cô gái đứng bên cạnh nữ vương, khuôn mặt trắng nõn mang theo ý cười yếu ớt, anh ta gọi: “Liên Anh.”

Liên Anh cũng cười ngọt ngào, nói: “Anh Khải An, đây là trường hợp đặc biệt mà, anh cứ khiêm tốn lại một chút, để cho đoàn kỵ sĩ bạc của anh tránh đi một lúc được không?”

Khải An hơi phất tay. Mấy chục kỵ sĩ trắng ở cách đó không xa nhanh chóng lùi xa dần.

Khải An nhìn sang Liên Anh, cười nói: “Liên Anh à, bộ đồ này của em thật đẹp”

Sau khi khen xong, anh ta đắc ý nói: “Chờ sau khi Giang Cung Tuấn của Đại Lan tới đây, anh cho em xem một chuyện hay, anh sẽ làm cho vương của Đại Lan biết được kỵ sĩ của Đại Ưng mạnh mẽ đến mức nào!

“Được.” Liên Anh vui mừng vỗ tay khen anh ta. Lông mày của nữ vương vẫn đang nhíu lại. Bà nghĩ một lúc, cũng không nói gì.

Bởi vì, bà cũng muốn xem xem rốt cuộc Giang Cung Tuấn đến từ nước Đại Lan mạnh mẽ đến mức nào.

Thực lực của Khải An bà đã biết rõ, còn trẻ như vậy đã là kỵ sĩ hoàng kim rồi, ở trong lịch sử của đế quốc Đại Ưng chính là một trang tuấn kiệt rồi.

Anh ta có thực lực mạnh mẽ, đương nhiên có việc của chuyện mạnh mẽ rồi.

Để cho Khải An đấu với Giang Cung Tuấn đến từ Đại Lan rồi, bà cũng có thể biết được thực lực của Giang Cung Tuấn, dựa vào đó mà điều chỉnh kế hoạch tiếp theo cho phù hợp.

Nếu thực lực của Giang Cung Tuấn cũng bình thường thôi, vậy không đáng để bà ấy chiêu đãi lớn, đến lúc đó chỉ cần phải một kẻ bình thường đến ứng phó là đủ.

Nếu thực lực của Giang Cung Tuấn vô cùng mạnh mẽ, vậy phải tiếp đãi thật tốt.

Nữ vương mang theo không ít quý tộc của nước Đại Ưng, cùng với quân nhân trong khu cấm vệ hoàng gia chờ đợi.

Mười phút sau, máy bay bắt đầu hạ cánh. Cách một khoảng xa, sau đó nữ vương cùng mấy chục người nữa tiến đến.

“Đến rồi, đến rồi, đến rồi, anh ấy đến rồi, nhân vật truyền kỳ của nước Đại Lan đã đến rồi.”

“Nghe nói vương của nước Đại Lan còn chưa đến ba mươi tuổi, tôi phải nhìn xem, người đàn ông trong sách của nước Đại Lan rốt cuộc trông như thế nào”.

Không ít cô gái trong đám quý tộc đều vô cùng mong chờ, mong chờ được nhìn thấy người đàn ông được tôn vinh Giang Cung Tuấn kia.

Trên máy bay. Ngô Huy nói: “Boss, đã đến nơi rồi”

Giang Cung Tuấn gật đầu, đứng dậy.

Anh vừa mới đứng dậy, phía sau có một nữ binh tiến lên chỉnh lại trang phục cho anh.

Giang Cung Tuấn đội mũ, sau đó thong thả bước xuống máy bay.