Chiến Thần Xuất Kích

Chương 832: Lại là Giang Vô Song gây chuyện



Thủ đô.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi đến lăng mộ Thủy Hoàng thì Giang Vô Song cũng đang trợ giúp cho Hứa Linh, nhanh chóng chỉnh đốn lại thương hội Tân Thời Đại.

Vào lúc này, từ trong miệng cô ta mà biết được một chuyện. Đó chính là tình hình thân thể của Đường Sở Vi.

“Không còn sống được mấy năm nữa sao?”

Vẻ mặt Đường Sở Vi kinh ngạc nhìn Hứa Linh rồi hỏi: “Thật hay giả vậy?”

“Đây còn có thể là giả được sao”

Hứa Linh nói: “Lúc trước Giang Cung Tuấn từng dẫn Đường Sở Vị đi tìm Mộ Dung Xuân, mà Mộ Dung Xuân lại là sự phụ của tôi, tôi cũng có mặt, sư phụ của tôi chính miệng nói đó, nếu như không thể nghĩ ra được cách, Đường Sở Vì không còn thời gian mấy năm nữa.”

“Cái này.”

Giang Vô Song ngây ngẩn cả người.

Đường Sở Vị nhìn thì thấy tốt đẹp, sao lại không còn bao nhiêu năm nữa chứ?

Giờ khắc này, trong lòng cô ta có suy nghĩ khác.

“Tôi đi thăm Sở Vi xem.”

Cô ta cáo biệt với Hứa Linh.

Không bao lâu sau, Giang Vô Song đã xuất hiện ở nhà Đường ở Vi.

Hai ngày nay, Đường Sở Vị ở nhà, không đi đâu hết, cứ ở nhà chăm sóc cho đám hoa cỏ.

Lúc Giang Vô Song tới thì cô đang ở trong sân, chỉnh sửa xong một vài cây có rồi ngồi ở trong chòi nghỉ mát nghỉ tay.

“Đến rồi à?”

Cô nhìn thấy Giang Vô Song tới thì nhẹ giọng lên tiếng.

“Ừm.”

Giang Vô Song đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Làm sao vậy, có việc gì sao?” Giọng nói của Đường Sở Vi rất bình tĩnh.

“Có…”

Giang Vô Song nhìn Đường Sở Vi, ngoại trừ màu tóc ra, cái khác thoạt nhìn thì đều rất bình thường.

“Cô muốn nói cái gì?” Đường Sở Vì nhìn Giang Vô Song.

Giang Vô Song nghĩ nghĩ một chút, cô ta vẫn là hỏi: “Tôi nghe Hứa Linh nói, cơ thể của cô đã xuất hiện vấn đề, không còn thời gian mấy năm nữa có thể sống. Đây là thật sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Đường Sở Vị trở nên ngưng trọng. Cô khẽ gật đầu rồi nói: “Ừm”.

“Cái này, sao lại thành ra như vậy cơ chứ?”

Vẻ mặt Giang Vô Song mang theo vẻ lo lắng, cô ta hỏi: “Đang êm đẹp, sao lại không ổn nữa rồi nữa?”

“Haiz” Đường Sở Vị thở dài một tiếng.

Chuyện của cô, cô cũng không muốn nhắc đến nhiều. Bây giờ, cô không muốn để ý nhiều tới chuyện ở bên ngoài. Bây giờ đối với cô mà nói, có thể sống lâu một ngày thì được một ngày.

“Sở Vi”.

Vẻ mặt Giang Vô Song trở nên ngưng trọng.

“Cô nói đi.”

Vẻ mặt Đường Sở Vi ra vẻ không hề để ý chút nào.

Bây giờ, cô thấy rất là lạc quan.

Cô cũng chỉ muốn ở trong thời gian mấy năm cuối cùng, sinh một đứa con cho Giang Cung Tuấn.

“Sở Vi, bây giờ cơ thể của cô đã như vậy rồi, tôi cảm thấy, cô đừng nên để lỡ Giang Cung Tuấn”

Vẻ mặt Giang Vô Song ngưng trọng, cô ta trịnh trọng nói: “Giang Cung Tuấn yêu cô, yêu tới tận xương tủy, bây giờ cô như thế này rồi, anh ấy không cách nào phân tâm đi làm chuyện khác. Bây giờ tình hình ở thủ đô đã tạm thời ổn định lại rồi, nếu sau này không thể xảy ra chuyện gì khác nữa, cơ bản sẽ không có chuyện gì nữa”

“Tiếp đây, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ vì thân thể của cô mà đi khắp nơi tìm thuốc hay, thân thể của chính cô, cô hắn là biết, muốn sống sót, gần như là không có khả năng nữa”

Đường Sở Vị nhìn Giang Vô Song.

Cô không hiểu, rốt cuộc thì Giang Vô Song muốn nói cái gì chứ.

Đường Sở Vị hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”

Giang Vô Song nói: “Hiện giờ là giai đoạn sự nghiệp của Giang Cung Tuấn đi lên, hiện tại anh ấy đã là người đàn ông có quyền thế nhất của nước Đoan Hùng rồi, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm nhìn Giang Cung Tuấn bởi vì cô mà buông tha cho tất cả mọi thứ hiện tại hay sao?”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ lựa chọn lặng yên không một tiếng động mà rời đi, để cho Giang Cung Tuấn không còn có vướng bận gì với cô nữa.”

“Sau khi cô rời đi, có lẽ anh ấy sẽ thương tâm, nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, thời gian có thể làm nguôi ngoại tất cả. Có lẽ qua năm ba tháng gì đó, anh ấy sẽ đi ra khỏi nỗi thương tâm mà thôi”

“Đến lúc đó, anh ấy sẽ phấn chấn lên một lần nữa.”

“Đến lúc đó anh ấy sẽ nắm cả nước Đoan Hùng trong tay, dẫn dắt nước Đoan Hùng trở thành một quốc gia mạnh nhất trên thế giới, để lại tiếng thơm muôn đời.”

Nghe vậy, Đường Sở Vị trầm mặc.

Giang Vô Song thì lại tiếp tục nói: “Yêu ít là giữ lấy, cực kỳ yêu mới là buông tay. Rời khỏi Giang Cung Tuấn, tìm một địa phương không có ai cả, vượt qua mấy năm thời gian cuối cùng. Mấy năm sau, cô chết rồi, mà Giang Cung Tuấn chắc chắn cũng sẽ hoàn toàn thoát ra được.”

“Đây là mục đích mà cô đến tìm tôi sao?” Vẻ mặt Đường Sở Vi bình tĩnh, cô nhìn Giang Vô Song, lẳng lặng mà lên tiếng.

“Phải.”

Giang Vô Song cũng không phủ nhận.

“Tôi không muốn Giang Cung Tuấn bởi vì cô mà bỏ qua cho tất cả mọi thứ hiện tại. Tôi không muốn Giang Cung Tuấn bởi vì cô mà bôn ba khắp nơi.”

“Cô là người thông minh, cô hẳn là biết phải nên đưa ra lựa chọn như thế nào.”

Giang Vô Song nói xong, cô ta đứng lên, xoay người rời đi.

Đi tới cửa lớn, Đường Sở Vì mới lên tiếng gọi cô ta lại: “Đợi đã.”

Giang Vô Song xoay người nhìn Đường Sở Vi đã đứng dậy.

Đường Sở Vị rơi lệ rồi.

Nước mắt trong suốt chảy xuống trên hai má, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt.

Cho tới nay, giấc mộng của cô đều là có thể ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, cùng Giang Cung Tuấn sống đến khi bạc tóc.

Bây giờ thì cô biết, nguyện vọng này không thực tế.

Cô đã không còn thời gian bao nhiêu năm nữa.

Dựa theo suy nghĩ trước đó, cô chỉ muốn trong khoảng thời gian còn lại mà sinh một đứa con cho Giang Cung Tuấn.

Những lời mà Giang Vô Song nói với cô, nói đến mức trong lòng sụp đổ rồi.

Cô thật sự không muốn Giang Cung Tuấn Khải buông bỏ hết tất cả mọi thứ hiện tại. Nhưng mà, cô lại luyến tiếc Giang Cung Tuấn.

Cô không biết, những ngày tháng sau này không còn được nhìn thấy Giang Cung Tuần nữa thì sẽ thế nào?

Nhưng, cô đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Cô đi về phía Giang Vô Song, kéo tay cô ta, rưng rưng nước mắt nói: “Tôi biết tình cảm của cô đối với Giang Cung Tuấn, những lời cô nói, tôi cũng có nghĩ tới, chỉ là tôi không cách nào hạ quyết tâm được. Bây giờ cô nói như vậy, để cho tôi hạ quyết tâm. Tôi có thể rời đi, có thể tìm một địa phương không có không người, vượt qua mấy năm còn lại một mình. Tôi đi rồi, sau khi tôi rời đi, cô hãy chăm sóc cho Giang Cung Tuấn thật tốt.”

Trong đầu Đường Sở Vị hiện ra các hình ảnh lúc ở bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Cô vẫn còn nhớ, tình cảnh lần đầu tiên Giang Cung Tuấn xuất hiện ở trước mặt cô. Khi đó, cô vẫn là một cô gái xấu nhất, toàn thân bị hủy dung, không ai muốn gặp trong thành phố Tử Đằng.

Giang Cung Tuấn lại không ghét bỏ cô, anh kéo lấy tay cô.

“Từ nay về sau, có anh ở đây, em có cả thế giới”

Cô vẫn còn nhớ, lúc cô đi làm ở công ty Vĩnh Nhạc, mỗi ngày Giang Cung Tuấn đều chạy xe mô tô đến đón cô tan làm.

Cô vẫn còn nhớ, cô dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên của Giang Cung Tuấn đi phơi nội y.

Đoạn thời gian kia, mặc dù có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng là những ký ức đẹp nhất cả đời này của cô.

Nhớ tới những thứ này, nước mắt cô rơi xuống không ngừng.

Giang Vô Song trầm mặc, cô ta không nói gì nữa.

Đường Sở Vi buông cánh tay Giang Vô Song ra, cô xoay người, một mình đi về phòng mình.

Giang Vô Song đứng ở trước cửa, nhìn Đường Sở Vi đi vào nhà, bây giờ, trong lòng cô ta cũng không hề thoải mái gì.

Nhưng cô ta làm như vậy cũng không sai.

Mạng của Đường Sở Vi không còn bao lâu nữa rồi. Nếu đã phải chết, cần gì phải liên lụy Giang Cung Tuấn chứ.

Nếu cô ta là Đường Sở Vi, cô ta cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.

Giang Vô Song rời đi.

Mà Đường Sở Vi, sau khi để lại cho Giang Cung Tuấn một phong thư thì cầm theo Chân Tà Kiểm mà rời khỏi thành phố thủ đô.

Giờ phút này, Giang Cung Tuấn đã ở trên đường trở về rồi.

Lần này anh mang theo cửu chuyển kim đan từ lăng mộ Thủy Hoàng trở về.

Tình hình ở thành phố thủ đô bây giờ đã ổn định rồi, Vượt đã có thể giải quyết những chuyện sau đó rồi, anh không muốn để ý tới nữa.

Lần này trở về, anh định là sẽ từ hết mọi chức vị, dẫn theo Đường Sở Vi đi ở ẩn.

Trong tay anh có cửu chuyển kim đan, cái này có thể làm cho người ta bước vào cảnh giới thứ chín.

Anh muốn đưa cửu chuyển kim đan cho Đường Sở Vị, để cho cô bước vào cảnh giới thứ chín trước, xem xem sau khi bước vào cảnh giới trong truyền thuyết thì có thể khôi phục lại năng lực tái sinh máu tươi hay không.

Cho dù là không thể, anh cũng sẽ đi ở ẩn cùng với Đường Sở Vi, trải qua những ngày tháng không tranh đấu với đời. Đồng thời cũng chuyên tâm tu luyện.

Ở thời điểm cuối cùng, đi giết rồng, lợi dụng máu tươi của rồng mà cứu sống Sở Vi.

Anh đã tính toán xong hết mấy thứ này rồi, mang theo vẻ chờ mong tràn đầy mà về tới thành phố thủ đô.