Chiến Thuyền

Chương 139



Lý Nhược Ngu nhìn hắn lóng ngóng một hồi, đầu tiên chỉ khúc khích cười thầm, dần không kìm được mà phát lên cười thành tiếng. Trử Kình Phong trừng mắt lườm nàng một cái, ánh mắt đó thật đúng là đầy đủ vẻ hung thần ác sát trên chiến trường giết địch.

Lý Nhược Ngu nửa tựa vào thành giường vẫy tay với hắn, biểu tình thập phần ranh mãnh, chỉ là cái kiểu gọi như gọi cún con làm sao lại dùng với nam nhi đất Bắc oai dũng anh hùng được chứ? Thấy hắn không thèm nhúc nhích, khuôn mặt càng lúc càng khó chịu, nàng chỉ đành mở miệng: "Mời phu quân sang đây, thiếp sẽ giảng giải bí quyết cho."

Lúc này hắn mới chịu cử động, đứng dậy ngồi vào giường, một tay bế Nhược Ngu vào lòng mình, một tay giơ chiếc bàn tính nhỏ bằng gỗ hoa lê ra trước mắt nàng, chăm chú nhớ kĩ từng lời của giai nhân, mắt nhìn theo từng ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo đưa lên đưa xuống gẩy gẩy bàn tính.

Nhược Ngu nói xong, nhìn lên thấy nam nhân kia đang thất thần nhìn chăm chăm vào ngón tay nàng, lập tức giơ tay lên chọc vào cằm hắn: "đã nhớ kỹ chưa?"

Nam nhân bị chọc một cái mới hồi thần, lập tức cầm lấy ngón tay xinh xinh ngậm vào trong miệng, cắn nhẹ một cái.

Răng nanh của hắn cạ vào tay buồn buồn, cũng không dám rút tay về, nàng chỉ có thể xấu hổ nói: "Sao lại không nghiêm túc học tập như vậy chứ?"

Nam nhân cũng không trả lời, chỉ ôm lấy nàng chặt chẽ hơn, Nhược Ngu ngồi trên đùi hắn hơi cử động, liền cảm thấy con giao long trong đũng quần đang phập phồng trỗi dậy.

Trử Kình Phong nhả tay nàng ra, ghé vào bên tai nàng thủ thỉ, làn tóc mai tản ra mùi hương thơm tự nhiên ngọt ngào dụ dỗ hắn hít vào một hơi thật sâu: "Từ lúc chia cách đến giờ, đêm nào ta cũng trăn trở làm thế nào để giày vò nàng, tuy giờ nhất thời chưa thể trừng phạt được ngay, nhưng một thời gian nữa, bổn tọa nhất định sẽ yêu thương nàng cẩn thận, chỉ là từ giờ đến lúc đó thì hơi lâu, vậy có thể phiền phu nhân bây giờ 'gẩy ngọc' cho ta có được không ?"

Nhược Ngu xấu hổ, hắn vậy mà lại dùng ngữ khí hạ lưu như thế, gấp rút dụ dỗ nàng kích thích hai khối ngọc dưới thân, lập tức mặt đỏ bừng nói: "Nhưng mà đang dạy chàng cách tính toán mà?"

Trử Kình Phong biết cái thai của nàng giờ không ổn định, liền cố gắng tĩnh tâm, tạm kiêng "sắc dục", vậy mà nữ nhân này lại còn cố tình đùa bỡn hắn.

Nhiệt huyết nam nhi cường tráng lâu nay lại thủ thân như ngọc làm sao có thể chịu được, liền quyết chí lập kế hoạch lớn, phải hiểu sâu sắc ngọn nguồn nội dung cách tính toán bằng bàn tính, sau đó liền ôm theo nàng nằm xuống giường, nắm lấy đôi gò mềm mại an ủi đũng quần, càn quấy một trận.

Giờ đang trong quân doanh, có một toán binh lính đang hô to khẩu lệnh thao luyện cách đó không xa, cảm giác này mơ hồ có chút giống yêu đương vụng trộm, nhất thời càng thêm phấn khích, một lúc sau cuối cùng thì tinh lực bị đè nén khổ sở cũng ào ạt tưới đẫm trên mảnh đất Giang Nam màu mỡ.

Vui đùa một hồi, Nhược Ngu liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mà Trử Kình Phòng đã đi huấn luyện binh mã tự bao giờ. Nhìn sang bên cạnh nàng thấy chồng sổ sách đã được sắp xếp gọn gàng cạnh gối, mở ra nhìn thấy nét nhữ như rồng bay của hắn đánh dấu cẩn thận, chỉ ra loạt lỗi sai của mỗi cửa hàng.

Hóa ra đêm qua sau khi nàng ngủ, Tư Mã đại nhân vẫn thắp đèn thức đêm tính toán từng cuốn sổ thay cho nàng.

Trước kia nàng cũng từng có ý bồi dưỡng vị hôn phu Thẩm Như Bách cách ghi chép tính toán, hoàn toàn không thấy có chỗ nào không ổn. Giờ nghĩ đến nam nhân kiêu ngạo như Trử Kình Phong lại nguyện ý thức đêm thay nàng tính toán tiền nong, nhất thời cảm thấy hơi buồn bã, lại càng không nỡ, dù sao cũng cảm thấy nam nhân cao cao tại thượng như thế lại bị nàng làm cho thành kẻ tục tằn, tự trách bản thân đúng là ngu dốt, chỉ biết 'đốt đàn nấu hạc', thành tội nhân thiên cổ.

Lập tức liền quyết tâm tạm thời không tính toán sổ sách nữa, miễn cho nam nhân kia ban ngày đã mệt mỏi, ban đêm còn phải trộm thắp đèn tính toán hộ nàng...

Qua mấy ngày, mạch tượng của Nhược Ngu cuối cùng cũng bình ổn lại, Trử Kình Phong liền hộ tống nàng về Lý phủ,

Kỳ thật, ý của Trử Kình Phong là muốn nàng về phủ quận chúa để có thêm người chăm sóc, nhưng Nhược Ngu làm sao có thể về đó được. Lòng nàng biết Hoài âm quận chúa chẳng ưa gì mình, chẳng qua là do yêu thương chiều chuộng biểu đệ mới quan tâm nàng nhiều hơn một chút. Còn không bằng về Lý phủ cho dễ chịu.

Lý phu nhân thấy con rể quyền cao chức trọng cùng về với con gái, tự nhiên thấy cực kì vui vẻ.

Lúc trước khi xuất giá, bà còn sợ con rể tương lai sẽ chán ghét đứa con gái ngu ngốc của mình, lại lo nếu sau này con gái khôi phục thần trí cũng sẽ giận mình dám quyết định hồ đồ, gả nàng cho một kẻ vô tâm.

Mà giờ con gái thì đã bình thường, mà vẫn ân ái với Tư Mã đại nhân. Thoạt nhìn đúng là làm bà thấy yên tâm không ít, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống được.

Nhưng mà một người vui mừng tất có một kẻ ưu sầu, Quan Bá kia nhiều ngày nay vẫn lấy cớ phụng lệnh Tư Mã đại nhân tẫn hiếu đạo với Lý lão phu nhân, ngày nào cũng đến Lý phủ một vòng, làm Lý đại tiểu thư phiền không chịu nổi, tức giận thiếu chút đã chả chó ra cắn hắn.

hắn vốn nghĩ mình sẽ được 'gần quan hưởng lộc', không ngờ hắn xuất hết vốn liếng ra khuyên giải, dụ dỗ mãi Tư Mã đại nhân mới đồng ý cùng hắn đến Lý gia bái phỏng, thì nữ quỷ hẹp hòi lòng dạ sắt đá kia lại chủ động mò đến quân doanh, giở hết bản lĩnh nịnh nọt, mới có mấy ngày đã lại ân ái như hồi mới cưới.

Tâm tư Quan đại tướng quân cực kì khổ sở, lén hỏi Tư Mã đại nhân có diệu kế gì, sao không chỉ bảo cho hắn ?

Trử Kình Phong nhàn nhạt nhìn tên thuộc hạ đáng thương mãi không dụ được vợ con về cạnh, buông đúng một câu: "Bí kíp độc môn, giá trị liên thành...."

Quan Bá nghe xong sửng sốt nửa ngày, mới tỉnh ngộ hóa ra Tư Mã đại nhân lòng vòng quanh co mắng mình không có cửa mà làm được như thế!

Giấy phút đó hắn như bị tạt nước lạnh vào đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức ngoảnh đầu trù tính đủ đường.

Bởi vì kế hoạch bình định hải tặc diễn ra suôn sẻ, tạm thời cũng không phải mùa xảy ra thiên tai gi đáng lo. Tư Mã đại nhân liền ở lại Liêu thành, làm bạn với kiều thê.

Khi Lý phu nhân biết đứa con gái thứ hai nhà mình cũng đang có bầu mà không hề hé răng nửa lời, trước đó còn liên tục chạy qua chạy lại trên bến tàu, liền cực kì tức giận trách mắng nàng một trận, lập tức hạ lệnh không cho nàng đến bến tàu nữa.

Chỉ là trong núi không có hổ, khỉ liền thành tinh.

Có lẽ vì từ nhỏ đã biết mình mang trọng trách kế thừa gia nghiệp, dong thuyền ra khơi, Hiền Nhi đã cực kì yêu thích lái thuyền nghịch nước, mới vài tuổi đã thả thuyền gỗ chơi đùa trong hồ nước trạch viện, lớn hơn liền cùng tỷ ra sông chơi đùa bằng thuyền gỗ đặc chế.

Hiền Nhi từ nhỏ đã không được chơi đùa với bạn cùng trang lứa, lúc đi học trong thư viện cũng toàn gây họa, hài tử nhà khác đều được dặn dò cẩn thận rằng không được chơi đùa với tiểu tử Lý gia, nhất thời cuộc sống của hắn càng thêm buồn tẻ.

Đến khi được ra bến tàu, Hiền Nhi vui sướng như mèo thấy cá, chơi đến quên cả trời đất. Chả bao lâu liền nhập bọn với đám con cháu công nhân làm việc cho gia đình mình, đứng lên làm đầu lĩnh nhóm tiểu quỷ. Mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi như ong vỡ tổ, lúc thì chạy qua bên kia xem cột buồm, một hồi lại chạy về bên này nghiên cứu sàn tàu, thỉnh thoảng đi lên sờ sờ gõ gõ một cái, có khi còn vô tình làm vỡ một cái gì đó, dần dần đội công nhân đều đề phòng tiểu gia chủ như đề phòng trộm cướp.

Nhiều ngày nay bọn họ đang lắp ráp một con thuyền mới, khâu tiếp theo cực kì quan trọng, sợ bọn trẻ quấy rối nên ngăn không cho chúng lại gần chỗ này. Hiền Nhi và đồng bọn chạy vòng vèo một lúc, cảm thấy chả có gì vui vẻ, đột nhiên nghĩ muốn thử lái thuyền ra khơi chơi đùa. Mấy đứa nhỏ không biết trời cao đất dầy, trộm lên một con thuyền, dong buồm đánh tay lái, lén lút chạy thẳng ra bến tàu.

Hiền Nhi biết muốn rời bến thì cứ thẳng theo dòng nước mà chạy, vốn chỉ định đi xa xa chút xíu, nhưng tâm tính trẻ con không biết sợ, liền đánh lái chạy thẳng ra biển. Nhưng mới được hai canh giờ, đứa nhỏ nhất trong bọn liền gào lên kêu đói, vừa dứt lời mấy đứa bên cạnh cũng nhao lên kêu đói, kêu khát. Hiền Nhi nghĩ mình thân là lão đại phải làm gương nên vẫn cố chịu đựng, nhưng cũng chỉ được thêm nửa canh giờ, đứa nhỏ nhất giờ đã khóc nháo ăn vạ, bản thân Hiền Nhi cũng đói đến hoa cả mặt, quay sang thấy mặt mày cả đám đều sụ xuống, không thể không hạ lệnh quay về.

Lúc bọn chúng trở lại thì trời đã gần tối, còn chưa cập bờ đã thấy một đám người ồn ào cãi nhau vây quanh một lão già. Hiền Nhi tinh mắt thấy lão già bị bao vây đó chính là quản gia nhà mình. Lão quản gia tới đây là để đón Hiền Nhi, cả ngày nay đi quanh bến tàu mà không thấy người đâu, gấp đến suýt phát điên, vừa tự tát mình vừa khóc lóc nói bản thân có lỗi với lão gia và lão phu nhân, thậm chí còn định nhảy xuống nước tự phạt, làm nhóm công nhân phải cố sống cố chết kéo lão lại khuyên nhủ hết lời.

Đám tiểu đồng bọn của Hiền Nhi bị người lớn trong nhà túm lấy, tụt quần đánh cho một trận ngay tại chỗ. Còn lão quản gia chỉ ôm lấy hắn mà khóc lóc thảm thiết hơn: "Trời cao có mắt a, may mà thiếu gia đã quay về! Bằng không lão nô chỉ có thể nhảy xuống biển để tạ lỗi thôi!" làm Hiền Nhi sợ đến xanh cả mặt.

Đến khi về Lý phủ, Nhược Ngu hỏi tại sao hôm nay hắn lại về muộn, biết được sự việc liền tức giận trách mắng. Lão thái thái chỉ có một đứa con trai, lại thương hắn từ nhỏ đã không có phụ thân, nên cực kì nuông chiều hắn. Nhược Ngu và tỷ tỷ nàng tuy bình thường có hơi nghiêm khắc với Hiền Nhi, nhưng thường ngày hầu như chuyện gì cũng chiều theo ý hắn. Lý gia thiếu thốn nam đinh, Hiền Nhi còn nhỏ tuổi đã được chiều tới ngang ngạnh bướng bỉnh, mỗi lần gây chuyện thực sự là làm cho Lý phu nhân sợ đến giảm tuổi thọ.

hắn dù không thật sự dám cãi lý với Nhị tỷ mình, nhưng cũng không phục, nhỏ giọng lầm bâm: "Chỉ chơi trên sông có một vòng thôi mà, làm gì mà dữ vậy chứ, phụ thân hồi từng này tuổi đã một mình lái thuyền ra khơi rồi." Dứt lời liền la lên đói bụng, sai nha hoàn mang chút bánh trái lên.

Nhược Ngu nghe xong càng thêm tức giận, trách cứ hắn: "Có Nhị tỷ ở đây, không tới lượt tiểu quỷ như ngươi lên thuyền ra khơi."

Trử Kình Phong đứng cạnh nghe thế cũng hơi nhíu mày, nói: "Thực ra hắn nói không sai, tuổi này đúng là cũng nên xa nhà học hỏi rồi. Hồi ta bằng tuổi hắn đã theo phụ thân hành quân mở mang tầm mắt rồi. Ngày mai ta phải đi luyện binh, sẽ mang Hiền Nhi đi cùng, cho hắn biết thêm chút kiến thức."

Sáng sớm hôm sau Trử Kình Phong không vấn an buổi sáng với Lý lão phu nhân, đi ra ngoài còn tiện tay xách theo Hiền Nhi.

Hiền Nhi nghe đến chuyện theo Nhị tỷ phu đi vào quân doanh thì cực kì hưng phấn, đã tự giác thay đồ đi theo tỷ phu.

Đến khi ăn sáng Lý lão phu nhân không thấy Hiền Nhi đâu, hỏi ra mới biết đã bị con rể tóm đến quân doanh rồi.

Nghĩ thôi thì đi cũng được, cho mở mang kiến thức một lần, chắc cũng không sao, không nghĩ tới đêm vẫn không thấy hai người trở về.