Chiến Tranh Trên Bàn Cơm

Chương 1



Hẹn hò xem mắt, chính là một trận chiến không có khói thuốc súng.

Nếu là một người xấu đấu với một người xấu, thì một chết một bị thương. Nếu một người tốt đấu với một người tốt, thì lưỡng bại câu thương.

Trên bàn cơm cặp đôi bị cô sáu bà ba xa lạ vây quanh, chỉ nói dăm ba câu thì đã quyết định vận mệnh của bọn họ sau này, cho nên đi xem mắt không thể qua loa được, cho nên cần phải chuẩn bị đầy đủ, hết sức long trọng mới là chính đạo.

Hôm nay, Kết La phải dấn thân vào một cuộc chiến tranh như vậy, trước khi ra khỏi nhà, cô nhấp đôi môi đỏ tươi, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương.

Cô năm nay 25 tuổi, cũng có thể coi là một người đẹp thanh tú, có nhân cách tốt và sự nghiệp ổn định. Cô có thể mua một căn hộ nhỏ sống độc lập một mình nhưng cô không nổi bật lắm trong số thành phần công nhân cổ cồn trắng ở thành phố này. Số tuổi lại đang lỡ dở, nếu trẻ hơn hai ba tuổi thì có thể tùy tiện chọn đàn ông dựa trên khí chất của mình, nếu già hơn 3 tuổi thì sẽ phải nhẫn nại để đàn ông chọn mình. Cho nên thời điểm bây giờ chính là lúc phải tranh thủ hẹn hò, thừa dịp giá thị trường còn thu hút phải nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân ra ngoài, tránh cho đến lúc 27- 28 tuổi cho dù giảm giá 20% cũng khó mà bán được, cho dù nhắm mắt tìm bừa một người đàn ông, thì cả đời cũng phải mang tiếng hàng thứ phẩm.

Được rồi tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt đẹp, hoàn mỹ để có thể đến bữa tiệc của những nữ vương rồi, bởi vì hôm nay là buổi tối đầu tiên từ lúc chào đời đến nay cô đi xem mắt, cho nên cô đã chuẩn bị mọi thứ từ rất sớm, quay đầu liếc nhìn một cái, mỹ nữ trong gương xinh đẹp như hoa, chắc chắn sẽ khiến nhiều anh chàng phải cúi đầu thần phục.

Bởi vì đã hẹn trước với bạn, cô đến nhà hàng Khải Duyệt vào lúc 7 giờ, 7 giờ 15 phút bạn của cô sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại, nếu có đàn ông chất lượng tốt, thì cứ nói là bạn bè gọi tới không quan trọng, tiếp tục coi mắt; còn nếu chỉ là miếng dưa táo bở, thì nói là cấp trên gọi điện thoại bảo về tăng ca, thế là rút lui trong vinh quang.

Gió thổi mây bay, xách được anh đẹp trai về nhà!

Kết La bước chân ra trận giống như thần Artemis, hết sức anh dũng, hươu chết về tay ai đến bây giờ vẫn còn chưa biết được...

Là hàng thượng phẩm nha!

Kết La ưu nhã đưa món hào Pháp lên bên miệng, vừa cười tủm tỉm vừa tưởng tượng ra mình đang ăn thịt anh chàng đối diện, tâm trạng không khỏi rất vui vẻ, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng trở nên sắc sảo hơn nhiều.

Đối tượng của cô hôm nay tên là Hứa Trình, một anh chàng có đôi mắt sâu thâm thúy và đen như mực, màu đen kia không hề có một chút vẩn đục nào, rõ ràng phía sau cặp kính cận gọng màu bạc kia là một đôi mắt vô cùng trong trẻo. Mái tóc phía trước của hắn dài hơn một chút, bao trùm lấy vầng trán trắng nõn, thỉnh thoảng lại có vài sợi rũ xuống, hắn sẽ đưa mấy ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của mình, hất nó lên một cách hết sức tự nhiên.

Một anh chàng bề ngoài điển trai như hồ ly giả dạng như vậy đáng lý phải khiến cho tất cả các cô gái xinh đẹp phải tan nát cõi lòng, tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, nhưng bây giờ lại ngồi ở đối diện cô, lịch sự và tao nhã quyến rũ trái tim cô loạn nhịp.

Hắn phải bị cô tống vào ngục, giam giữ bên cạnh mình, hơn nữa kết án chung thân, có câu gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, không phải sao? Việc này cũng coi như là cô tạo công đức, tránh cho hắn lại chạy ra ngoài mê hoặc chúng sinh.

Không thể chảy nước miếng! Kết La tự cảnh cáo bản thân, sau đó cô chỉ có thể nhét thật nhiều thức ăn vào miệng để ngăn cản dòng nước miếng như hồng thủy sắp sửa tràn lan ra ngoài.

Vốn dĩ có cho rằng đi xem mắt chỉ là một trò hên xui, nhưng lại không ngờ bản thân mình lần đầu tiên đi xem mắt đã gặp được anh chàng thượng phẩm như thế, Kết La bây giờ chỉ cảm thấy bản thân mình là đứa con riêng của thượng đế, nếu không sao vận may như vậy lại đổ ập vào đầu mình.

Giọng của anh chàng này khá trầm thấp, tuy rằng không nói nhiều nhưng một khi đã mở miệng thì đều là những lời nói rất duyên dáng, Kết La trong lòng vừa lòng, thật sự rất muốn tìm một cơ hội tắt luôn điện thoại di động, tránh cho tiếng chuông điện thoại lại phá phong cảnh tươi đẹp của mình.

Đúng lúc này thì điện thoại liền vang lên, Kết La nhận cuộc gọi, vội vàng nói hai câu, đang định giải thích, thì điện thoại di động của Hứa Trình lại vang lên, hắn cũng nhận cuộc gọi, cũng nói hai câu, sau đó hết sức tự nhiên tắt điện thoại, sau đó cười một nụ cười rất lịch sự ưu nhã nói với cô rằng, “Xin lỗi, công ty có việc gấp. Tôi cần phải về tăng ca. Lần sau có cơ hội lại nói chuyện tiếp nhé.”

Nói xong, anh chàng lập tức tính tiền rồi biến mất, quả nhiên là đi rất thong thả ung dung, hết sức nhẹ nhàng không một gợn mây, chỉ để lại người môi giới với vẻ mặt xanh mét, và Kết La vẻ mặt xanh nhạt.

Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên tham gia một buổi hẹn hò xem mắt, thì đã bị người ta vất đi một cách sạch sẽ thẳng thừng như vậy, Kết La nắm chặt cái nĩa trên tay, chỉ muốn giơ ngón giữa lên đối với cái bóng lưng của Hứa Trình.

Mẹ kiếp! Tưởng bản thân mình dậy thì đẹp trai thì ghê gớm lắm sao?!

Khi đó Kết La nhất định có một vẻ mặt rất hung tàn, bởi vì một người nhân viên phục vụ không cẩn thận đi ngang qua nhìn cô một cái, đã lập tức hai tay run lên, suýt nữa thì đã khiến cho một chai rượu vang đỏ trên mâm rơi xuống thảm.

Sau khi uống cạn chai rượu vang đỏ lớn đó, Kết La vung túi xách của mình lên, cũng mặc kệ lời xin lỗi của người môi giới ở phía sau, cô đi thẳng ra ngoài, mỗi một bước đi đều hung hãn giống như đang giẫm lên cổ Hứa Trình.

Nếu có lần sau gặp lại thằng nhãi kia, chắc chắn cô sẽ không nói hai lời, sử dụng túi xách của mình thăm hỏi khuôn mặt hắn, phải là cái túi Chanel có đính đinh bằng đồng, bên trong còn phải đựng một cuốn từ điển.

Một cuốn? À không đủ! Ít nhất phải hai cuốn mới được… nhưng còn chưa suy nghĩ được việc báo thù một cách cặn kẽ thì khi bước ra khỏi cổng chính nhà hàng, tư duy và bước chân của Kết La đều bị khựng lại.

Dưới ánh trăng, Hứa Trình đứng đó, chiếc áo khoác màu be bọc trong hương quế thơm ngào ngạt, bị gió thổi tung lên, trên đầu ngón tay hắn là một điếu thuốc lập lòe ánh lửa. Thấy cô đang đi tới, hắn bình thản dập tắt điếu thuốc, đi đến thùng rác trước mặt ném nó vào, rồi cười một nụ cười hết sức trong trẻo với cô.

“Vừa rồi ở bên trong có quá đông người, khó mà nói chuyện được, không biết bây giờ chúng ta có thể cùng ra ngoài đi dạo không?” Nói xong lại tháo mắt kính ra nhét vào trong túi áo khoác, rồi mỉm cười, nheo cặp mắt đen sâu thẳm đưa tay về phía cô, “Tối hôm nay không khí rất trong lành, làn gió cũng mát mẻ có thể ngửi được mùi hương hoa quế nữa...”

Bây giờ có phải cô nên chào hỏi hắn bằng một chiếc túi xách hay không?! Tuy rằng chiếc túi không có đính đinh bằng đồng nhưng trọng lượng cũng không nhẹ đâu... Trong lòng còn đang tự lẩm bẩm, Kết La lại phải trừng mắt nhìn bàn tay phản bội của mình đang bò lên khuỷu tay hắn.

Không có tiền đồ! Cô âm thầm chửi rủa trong lòng, đương nhiên, đương nhiên chỉ là mắng cái tay không nghe lời của mình mà thôi.

Được một anh chàng đẹp trai mặc áo khoác màu be dắt tay đi qua nửa vòng thành phố, đi từ tả ngạn con sông qua hữu ngạn con sông, đi qua cây cầu nổi tiếng ở thành phố này, bên dưới là nước sông cuồn cuộn, trên đỉnh đầu là sao lấp lánh lộng lẫy, bên cạnh là hắn... Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn nắm tay cô chưa bao giờ buông ra, giống như đó đã là một loại thói quen, cô cũng quên mất đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, và nửa tiếng trước cô vẫn còn âm thầm dự định sẽ sử dụng túi xách của mình hỏi thăm khuôn mặt hắn.

Trên đường đi không có mùi hương hoa quế, chỉ có mùi xăng xe, cô theo bản năng nhích lại gần hắn, tiếp cận hắn, gió trên sông rất lớn, thổi bay mấy sợi tóc của hắn, thoang thoảng mùi hương dầu gội đầu.

Rất thoải mái thanh mát, cô nheo đôi mắt gần như hoàn mỹ của mình lại.

Bờ bên kia chính là chỗ mà bọn họ muốn tới, trong màn đêm lấp lánh ánh đèn, tra ra còn có một chút sương mù, khiến cho ánh đèn lúc sáng lúc tối.

Hứa Trình đưa cô đến khu phố ăn vặt nổi tiếng ở bờ bên kia, mỉm cười dang hai tay ra nói với cô, “Cứ ăn thoải mái đi, tôi mời.”

“Thật sao?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, đảm bảo rằng mình trông quyến rũ nhất ở góc độ này.

Hắn không phản ứng gì đối với ánh mắt đưa tình của cô, nhưng khóe miệng cong lên, dắt cô đi về phía trước.

Lúc ở nhà hàng bởi vì quá tức giận, cho nên cô cũng không ăn được nhiều, bây giờ nhìn một nồi củ cải hầm sôi sùng sục quả thật cũng có chút đói bụng, Kết La chọn một tiệm có đông người nhất để ghé vào, cô thân thiện vẫy tay, hết sức thoải mái sử dụng tiền của Hứa Trình, “Ông chủ cho tôi một nồi đủ thứ, giống như bàn bên kia!”

Sau đó chiếc bàn nhỏ trước mặt cô đã chất đầy những bát sủi cảo nóng hôi hổi, vừa mở miệng là có thể xử lý một xâu tôm viên chiên ngang dọc, Kết La quét ngang ngàn quân, gió cuốn mây tan, tốc độ nhanh đến mức những người xung quanh cũng phải há hốc mồm, nhưng Hứa Trình thì không giật mình cũng không nói tiếng nào, chỉ cười nhẹ nhàng nhìn cô, thỉnh thoảng lại thì thầm trò chuyện, lại còn bóc vỏ mấy con tôm nướng vàng đỏ một cách hết sức gọn gàng, rồi đặt trên đĩa một cách vô cùng chính tề cho cô.

Không nhanh không chậm, đúng lúc khi cô ấy ăn xong một đĩa, hắn liền đưa cho cô một đĩa khác, đúng lúc hợp thời, vô cùng ăn ý nhịp nhàng.

Sau khi càng quét hết thức ăn có thể trang bị cho cả một đội quân, Kết La nằm xoài trên ghế, thoải mái vỗ vỗ bụng, ném cho Hứa Trình một ánh mắt, “Tha thứ cho anh.”

Hứa Trình mỉm cười, “Vâng. Tại hạ hết sức biết ơn.” Nói xong, hắn sờ sờ túi áo, bỗng nhiên mỉm cười, cúi người về phía trước, ánh mắt mê người, “Kết La, cô có thật sự tha thứ cho tôi không?”

Đôi mắt đen như mực sáng như sao kia đột nhiên đến gần, cô chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên một cái, lắp bắp, “Đã, đã nói...tha thứ cho anh ……” Không biết tại sao, khí thế càng lúc càng yếu dần, âm thanh cũng phát ra không rõ.

Hắn muốn hôn cô sao? Ở chỗ thế này? Chuyện này … hình như hơi đường đột nhỉ… Sắc mặt cô ửng đỏ, quan trọng nhất... chỗ này là tiệm ăn khuya mà …

Khoé miệng Hứa Trình cong lên, tiến tới càng gần hơn một chút, hơi thở ôn hòa dịu dàng thổi tới bên tai cô, khiến vành tai cô có chút tê dại, tóc của cô bị hơi thở của hắn thổi bồng bềnh trong đêm. Hứa Trình mang thái độ dịu dàng giống như một con hồ ly đang mê hoặc gà con nhìn cô, nói: “Tôi muốn nói cho cô biết về một điều không tốt, vì thế mong cô tha thứ cho tôi...”

Không tốt đến mức nào? Hẹn cô lần sau đi chơi tiếp à? Là đi ăn uống một chén hay là trực tiếp nhảy đến cấp bậc hạn chế trẻ em? Kết La cúi đầu ngẫm nghĩ, “Đương nhiên...” Cô chỉ sợ hắn không có ý đồ “không tốt” với mình.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hắn thở dài một hơi, ngón tay thon lại đưa lên hất sợi tóc trên trán ra sau, kế đó, hắn nói ra đáp án mà Kết La chờ mong đã lâu, “Vừa rồi tôi mới phát hiện tôi đã quên mang theo tiền mặt, mà tiệm ăn này hình như không chấp nhận thanh toán bằng thẻ.”

Vèo... một trận gió lạnh thổi qua đỉnh đầu Kết La, cô cảm thấy, lúc đầu mình không lấy túi xách thăm hỏi khuôn mặt của thằng nhãi này, quả là một sai lầm nghiêm trọng!

Cô không bao giờ muốn gặp hắn nữa! Cô thề! Cô lấy họ tên của mình ra để thề! Nếu cô lại bị tên nhãi ranh này mê hoặc thì tên của cô sẽ viết ngược lại!

Cô đứng ở trước cửa nhà mình, trừng mắt nhìn hình bóng cái người dưới lầu mặc áo khoác màu be thong thả ung dung đi khỏi kia... cô dậm chân thề.

“...” Vì sao? Vì sao Hứa Trình cứ luôn thích khiêu chiến lời thề của cô như vậy?