Chiết Liễu

Chương 7



11

Sau khi Diệp Nhứ Nhứ hôn mê bất tỉnh Sở Mộ mới chạy tới phủ thừa tướng.

Hắn thi châm, lại kê thêm hai liều thuốc mạnh mới miễn cưỡng coi như kéo lại cái mạng của nàng về.

Nghiêm Huyền Đình đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngoan ngoãn nằm trên đó.

Nàng yếu ớt lại tái nhợt, hai mắt nhằm nghiền nằm ở kia, an tĩnh hệt như vô số đêm khuya trong quá khứ khi nàng nằm ngủ bên cạnh hắn.

Hắn nhắm chặt hai mắt, cố gắng đè cơn đau nhức trong lòng và nỗi căm hận với Thẩm Đồng Văn xuống, quay đầu lại nói với Nghiêm Cửu Nguyệt:

"Muội chăm sóc Nhứ Nhứ cho tốt nhé, bây giờ ta tiến cung một chuyến, tìm hoàng thượng...lấy thuốc giải."

Nghiêm Cửu Nguyệt đã hoảng sợ tới mức mất hết hồn vía, đôi tay lạnh buốt bị Sở Mộ đứng bên cạnh nắm lấy.

Nghiêm Huyền Đình cũng không nói thân phận thật sự của Nhứ nhứ với muội muội mình, chỉ nói rằng thê tử hắn cưới là cô nương mà hắn đã để trong lòng từ lâu, muốn Nghiêm Cửu Nguyệt đối xử tốt với nàng hơn một chút.

Nghiêm Cửu Nguyệt là một cô muội muội nghe lời, lúc đó nàng vỗ ngực đảm bảo với hắn: "Ca ca yên tâm, đảm bảo an bài rõ ràng!"

Giờ phút này nàng vẫn hệt như vậy, cho dù chưa tỉnh hồn nhưng vẫn cứ nói: "Ca ca yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tẩu tẩu thật tốt, sẽ không để tẩu ấy xảy ra chuyện."

Nghiêm Huyền Đình khẽ gật đầu, sau đó vội vàng bước ra rồi nhảy lên xe ngựa.

Sắc trời đen kịt.

Trong lòng hắn lại nghĩ đến một vài chuyện. Lần đầu tiên Nghiêm Huyền Đình nhìn thấy Nhứ Nhứ, là lúc nàng đang g.i.ết người.

Hắn ngồi trong lầu các trên cao, ánh trăng ở bên ngoài ảm đạm mờ nhạt. Tiểu cô nương mặc y phục màu đen nằm im không nhúc nhích giữa tán lá rộng lớn.

Ròng rã suốt hai canh giờ.

Cuối cùng nàng tìm được một cơ hội, phi nhanh xuống dưới, lưỡi dao sắc bén khẽ lướt qua cổ của nam nhân kia.

Máu tươi phun ra, có một ít bắn lên mặt nàng.

Xong việc nàng quay lại trên tán cây, ngơ ngác nhìn mặt trăng một lát rồi mới giẫm lên tường viện nhẹ nhàng bay đi.

Hắn sớm đã nghe nói Kính An Vương phủ có nuôi dưỡng một đám ám vệ, làm những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng thay cho hoàng thất.

Khi đó tiểu hoàng đế đã có chút suy nghĩ vắt chanh bỏ vỏ đang âm ỷ xuất hiện, nhưng lại sợ Kính An Vương phủ sẽ làm phản nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.

Mặt ngoài, thần tử mà y nể trọng nhất là Nghiêm Đình Huyền, quyền lực phân cho hắn cũng vô cùng lớn.

Trong lòng Thẩm Đồng Văn ghen ghét cực độ, hắn ta đã tìm cơ hội hạ độc với Nghiêm Huyền Đình.

Độc kia không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng có thể khiến quãng đời còn lại của hắn triền miên trên giường bệnh. Chỉ là Nghiêm Huyền Đình phát hiện kịp thời, chưa uống hết toàn bộ chỗ độc đó.

Mặc dù là có trúng độc, nhưng cũng không hề nghiêm trọng. Trái lại nhờ họa được phúc, khiến tiểu hoàng đế càng thêm yên tâm mà dùng hắn.

Nghiêm Huyền Đình cố ý thả tin tức giả ra ngoài, khiến Thẩm Đồng Văn nghĩ nhầm rằng tên tham quan nào đó chính là vây cánh của hắn.

Quả nhiên Thẩm Đồng Văn đã phái ám vệ đến g.i.ết người.

Chẳng qua Nghiêm Huyền Đình không ngờ rằng người bị phải tới lại là một nử tử.

Sau đó hắn cứ thế mà tiếp tục, lần lượt khiến Thẩm Đồng Văn ngộ nhận mấy kẻ hắn muốn g.i.ết là tâm phúc của mình.

Mà ám vệ mà mỗi lần Thẩm Đồng Văn phải tới, đều là tiểu cô nương kia.

Ban đầu Nghiêm Huyền Đình chỉ tò mò nên mới quan sát.

Ám vệ hẳn là vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng ánh mắt của nàng lại tràn đầy ngây thơ và hờ hững, ngay cả khi máu tươi vẩy ra bắn vào mắt của nàng, nàng cũng chỉ khẽ nhăn lông mày lại.

Thật giống như thế gian này không có bất kì thứ gì có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng.

Mãi cho đến khuya ngày hôm ấy nàng tới thanh lâu giết người. Người nàng giết là kẻ không chuyện ác nào không làm - Thứ sử của Việt Châu, Tưởng Thành Nguy.

Lúc Tưởng Thành Nguy ôm cô nương kia bắt đầu hành hạ thì nàng đang náu mình ở ngoài cửa sổ.

Khi nhìn thấy bả vai của cô nương kia bị cắn tới mức chảy máu, nàng lại đột nhiên đưa tay sờ lên bả vai của mình.

Tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay tràn đầy vết thương chỗ xanh chỗ tím.

Nghiêm Huyền Đình vốn đang ngồi ở một bên cửa sổ khác, vừa nhìn vậy thì chợt đứng phắt lên.

Lúc đó hắn còn không biết được cơn đau nhức xông lên đỉnh đầu trong giờ khắc này đến cùng là từ đâu mà tới.

Chỉ là vào lúc thấy nàng bẻ gãy cổ của Tưởng Thành Nguy, đột nhiên hắn lại nghĩ.

Đôi tay kia.

Hắn không muốn chỉ thấy nó cầm kiếm nhuốm máu.

Hắn cũng muốn nhìn một chút, dáng vẻ nó cầm bút viết chữ, đành đàn nghiên mực sẽ trông như thế nào.

Hắn phái thuộc hạ đi thăm dò, thuộc hạ trở về bẩm báo rất nhanh.

Tiểu cô nương đó cũng là ám vệ của Kính An Vương phủ.

Chỉ vì có gương mặt giống muội muội Thẩm Mạn Mạn của Thẩm Đồng Văn đến mấy phần, mà Thẩm Đồng Văn một bên dùng nàng như con dao giết người, một bên lại tra tấn hành hạ nàng sống không bằng chết.

Tên khốn Thẩm Đồng Văn đó thế mà lại có tâm tư không dám để người khác biết với muội muội của mình.

Nghiêm Huyền Đình cố ý thả ra các loại tin tức, rồi sau đó mới đi tới trước mặt hoàng thượng cầu hôn Thẩm Mạn Mạn.

Hắn biết rõ, Thẩm Đồng Văn không nỡ gả Thẩm Mạn Mạn cho hắn.

Mà cho dù Thẩm Đồng Văn có nỡ làm như thế, thì hắn cũng có kế sách khác đảm bảo người gả tới phủ thừa tướng nhất định là nàng.

Ngay từ lúc ban đầu người hắn muốn cưới chỉ có mình Nhứ Nhứ mà thôi.

Hắn muốn cho nàng vui sướng, muốn cho nàng biết chuyện đó cũng không chỉ mang tới đau khổ, muốn cho nàng hiểu cái gọi là trinh tiết cũng không quan trọng---

Muốn nàng hiểu rằng, tình yêu rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng hắn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Thẩm Đồng Văn. Đêm mà độc tính trong người Nhứ Nhứ tái phát, hắn ôm nàng rất chặt, thân thể lại không nhịn được mà run lên.

Đau đớn kịch liệt truyền đến từ ngón tay, nhưng hắn biết rõ Nhứ Nhứ ở trong lòng hắn còn đau hơn gấp trăm lần.

Bắt đầu từ ngày đó hắn liền chuẩn bị bày một ván cờ.

Hắn muốn diệt trừ Thẩm Đồng Văn, còn muốn giúp Nhứ Nhứ lấy được thuốc giải.

Vốn chỉ cần mười ngày nữa thôi, tất cả những quân cờ hắn đã chôn xuống đều sẽ có hiệu quả.

Nhưng chẳng hề nghĩ đến độc trong người Nhứ Nhứ lại phát tác nhanh như thế.

Nghiêm Huyền Đình nghĩ, vậy hắn chỉ còn cách dùng một biện pháp khác.

Xe ngựa dừng ở cửa cung.

Trước khi xuống xe Nghiêm Huyền Đình uống một viên thuốc. Viên thuốc kia khiến hắn ho khan kịch liệt, tiếp đó sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút màu máu nào.

Hắn mang theo một cơ thể bệnh tật như vậy bước vào Điện Kim Loan, quỳ xuống trước mặt tiểu hoàng đế, sau đó trình lên một chồng chứng cứ rất dày.

Những bằng chứng này, bảy phần thật, ba phần giả.

Hai thứ mấu chốt trong đó, một cái có liên quan đến chuyện đê đập ở vùng sông Tịch, một cái khác lại liên quan đến ý đồ mưu phản của Thẩm Đồng Văn.

Về việc đến cùng Thẩm Đồng Văn có ý đồ mưu nghịch hay không đã chẳng còn quan trọng.

"Kính An Vương ngủ đông trong triều đình nhiều năm, nhưng lại không hoàn toàn trung tâm với hoàng thượng. Bè cánh đấu đá, một tay che trời, bách tính đã lên tiếng oán than dậy đất rất lâu rồi."

Nghiêm Huyền Đình quỳ thẳng lưng, ánh mắt bằng phẳng.

"Thỉnh hoàng thượng vì giang sơn xã tắc, thanh dư nghiệt, trừ hậu hoạn."

Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ im lặng thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng.

"Nghiêm tướng trung tâm, lòng trẫm hiểu rõ. Chỉ là tuy Kính An Vương có vài chỗ không ổn nhưng cũng đã cúc cung tận tụy nhiều năm, trẫm....rốt cuộc là không đành lòng.”

Nghiêm Huyền đình nghe hiểu ẩn ý bên trong lời y nói.

Tiểu hoàng đế đã trưởng thành và trở thành một quân vương hợp cách. Biết được đạo lý chim hết mới cất cung tên, nhưng cũng có lo lắng về việc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Nghiêm Huyền Đình nặng nề dập đầu: "Thần nguyện cống hiến hết sức lực vì hoàng thượng."

Cuối cùng tiểu hoàng đế thở phào một cái, đứng dậy khỏi long ỷ rồi đi qua dìu hắn lên.

Nghiêm Huyền Đình cũng không đứng dậy, ngươc lại tiếp tục ngẩng đầu nói: "Chỉ là thần muốn cầu một ý chỉ của hoàng thượng, cứu một người."

Động tác của tiểu hoàng đế dừng lại, y cúi đầu nhìn hắn, nét mặt lạnh nhạt.

Nghiêm Huyền Đình lại đột nhiên nghiêng đầu ho khan kịch liệt.

Vài vệt máu đỏ tươi từng chút từng chút tràn ra khóe môi hắn, đợi đến khi hắn quay đầu lại thì sắc mặt đã hiện lên màu xám trắng của cơn bệnh nặng.

Tiểu hoàng đế sững sờ ngay tại chỗ, tâm trạng ngờ vực lạnh như băng trong đáy mắt vỡ ra một khe hở, lộ ra vẻ bối rối chưa từng có.

Y chợt nhớ tới, lúc mình vừa lên ngôi, bởi vì tuổi tác quá nhỏ không thể phục chúng, tất thảy đều dựa vào sự ủng hộ toàn tâm toàn lực của Nghiêm Huyền Đình nên mới có thể ngồi vững hoàng vị.

Khi đó Nghiêm Huyền Đình hết lòng lo lắng mưu đồ cho y, hắn mệt nhọc thành bệnh, trong một khuya vắng nào đó đã từng nôn một ngụm máu trước mặt y.

Lúc này Nghiêm Huyền Đình lại quỳ trước mặt y, liên tục dập đầu ba cái.

"Thời gian của thần đã không còn nhiều, quãng đời còn lại chỉ mong có thê tử ở bên, bầu bạn đến những phút cuối cùng."