Chiêu Chiêu Như Nguyệt

Chương 7



Sau khi Lạc Vũ ổn định cuộc sống ở Bắc Cương, thường một mình đi dạo xung quanh. Đốc quân phủ vẫn giống như trong ký ức của cô, nhưng có hơi khác một chút. Chẳng hạn như, ngoại viên phía Bắc của phủ, nơi thường tập trung rất nhiều người, cũng là nơi ở Triệu Khởi, bây giờ vắng vẻ đến mức chim chóc bay khắp nơi.

Lạc Vũ xin nhà bếp một nắm gạo, và ngồi xổm trên mặt đất để cho chim ăn. Một lúc sau, cô cảm thấy hình như có một bóng đen bao phủ lấy cơ thể mình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi lông mày quen thuộc, nở một nụ cười và nói: "Nguyên Hoài."

Nguyên Hoài gương mặt không có chút cảm xúc nào cả, trong lòng vẫn đang còn hờn dỗi. Cậu đã hạ quyết tâm, cho dù Lạc Vũ có đến Bắc Cương, cậu cũng sẽ không để ý đến cô, mấy lần nhìn thấy Lạc Vũ lướt qua mình như không quen biết, cậu không khỏi buồn bực trong lòng, nên đã quyết định chạy đến đây và nhìn thấy người mình muốn gặp thì đang cho chim ăn.

Lạc Vũ nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì, cô ném những hạt gạo còn lại trong tay xuống đất, đứng dậy và nói: "Ta còn tưởng rằng thân phận hiện giờ của ngươi, không tiện nói chuyện với ta." Cô nhìn Nguyên Hoài, "Hình như đã cao hơn một chút rồi. Ở Bắc Cương này sống có quen không?"

Nguyên Hoài ủ rũ nói: "Người đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi, từ đầu người đã muốn đưa ta đến Bắc Cương."

Lạc Vũ bật cười, không hiểu sao cậu vẫn còn bận tâm đến chuyện này: "Không phải là ngươi muốn làm đại tướng quân sao?"

Nguyên Hoài nghe cô nói xong, hai mắt lại sáng lên, ngập ngừng hỏi: "Không phải là bởi vì Triệu Khởi ư?"

Lạc Vũ lắc đầu, Nguyên Hoài cũng đột nhiên trở nên rất vui vẻ. Trong ba năm ở Bắc Cương, cậu đã nhiều lần nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó. Trải qua vô số lần sinh tử, cậu nhận ra việc chưa từng nhận lấy thất bại nào, thật ra cũng không phải việc gì lớn lao. Chỉ cần cậu còn sống, chỉ cần Lạc Vũ còn ở đây, chỉ cần ngày nào đó bọn họ còn có thể gặp mặt nhau, như vậy cậu có thể khiến cho Lạc Vũ có tình cảm với mình.

Bây giờ Lạc Vũ đã đến đây, Nguyên Hoài nghĩ, cậu nhất định phải để Lạc Vũ hiểu rõ được tấm lòng của mình, cố gắng cùng nhau trở về kinh thành.

Nguyên Hoài với những ý nghĩ như vậy trong đầu, nếu không có việc gì làm, sẽ đến trước mắt của Lạc Vũ để bày trò. Mối quan hệ của hai người dường như đã trở lại như lúc ở kinh thành, Lạc Vũ đang đọc sách bên cửa sổ, và Nguyên Hoài thì đang luyện võ ở một khoảng sân trống trước cửa sổ phòng Lạc Vũ.

Có một hôm, Nguyên Hoài nhìn thấy Lạc Vũ cầm một sợi dây màu đỏ, đi xung quanh bàn đọc sách. Nguyên Hoài đang nằm trên vách cửa sổ, hỏi cô đang làm gì.

Lạc Vũ nói: "Vô vật kết đồng tâm, Ưu thương dĩ chung lão"*, vì thế cô muốn kết một mối đồng tâm, để làm kỉ niệm.

*Vô vật kết đồng tâm, ưu thương dĩ chung lão (Không có gì để kết mối đồng tâm, cô đơn cho hết tuổi già): hai câu thơ đúng phải là "Vô vật kết đồng tâm, Yên hoa bất kham tiễn" trong bài thơ

<Tô Tiểu Tiểu mộ> của Lý Hạ, có nghĩa là "Không có gì để kết mối đồng tâm, Làm cánh hoa trong khói, không chịu cắt bỏ đi."

Nguyên Hoài cũng không quan tâm Lạc Vũ đã đọc sai bài thơ, chỉ hỏi cô làm việc này là vì ai. Vừa hỏi xong cậu liền cảm thấy hối hận. Quả nhiên là Lạc Vũ chỉ nhếch miệng cười, nhìn cậu và nói: "Ngươi không muốn biết ư."

Vì chuyện này, Nguyên Hoài cảm thấy rất xấu hổ, cả mấy hôm không dám nói chuyện với Lạc Vũ. Gần đây lại rất nhiều người Bắc Trạch lại bắt đầu làm loạn, vì thế mà cậu đã xin mệnh lệnh để đi xử lý. Quân chủ Bắc Cương Soái Trì Tư nói rằng gần đây cậu có hơi bốc đồng, không an tâm, nên đã cố tình đi cùng với cậu. Trước khi đi, vốn dĩ Nguyên Hoài muốn nói lời tạm biệt với Lạc Vũ, nhưng sau khi nghĩ lại, những trận chiến nhỏ này rất hay xảy ra, cũng không có gì đáng nói, liền lập tức phóng ngựa chạy ra khỏi thành.

Lạc Vũ sau khi nhìn thấy bọn họ rời khỏi Đốc quân phủ, liền thở dài một hơi, cô nghĩ, như vậy cũng tốt, nếu không thì khi gặp mặt nhau lại không nỡ nói lời từ biệt.

Vài ngày sau khi Trì Tư và Nguyên Hoài dẫn binh ra ngoài, thị vệ đột nhiên rất bất an, nói rằng Bắc Trạch đã bắt đầu tấn công vào thành, hiện tại lực lượng phòng thủ trong thành không đủ. Lạc Vũ sau khi biết rằng những người trong thành đã được sơ tán, cô chỉ gật đầu.

Lúc này những tia sét từ xa đã bắt đầu giáng xuống, trời đất bỗng nhiên trắng xóa.

Lạc Vũ tựa vào cửa sổ và nhìn lên bầu trời, biết rằng giao ước của cô với Hoàng đế đã đến lúc thực hiện.

Khi tiếng sấm vang lên, cũng là lúc Nguyên Hoài đã kết liễu mạng sống của kẻ địch cuối cùng, Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác bất an, phi ngựa đến bên cạnh Trì Tư, nói: "Lần này Bắc Trạch rút lui nhanh như vậy, chẳng lẽ là giương Đông kích Tây sao?"

Xa xa những tia chóp như những con mãng xà chiếu sáng cơ thể của Trì Tư, hắn híp mắt cười, mơ hồ nói: "Sắp mưa rồi. Cơn mưa thu đầu tiên ở Bắc cương."

Trên đường trở về, Trì Tư đã thay đổi từ một con người hiên ngang, mạnh mẽ trước đây, bây giờ hắn chỉ có thể kéo lê thân xác của mình một cách chậm chạp. Nguyên Hoài có chút lo lắng, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Trì Tư chỉ lắc đầu và nói rằng hắn không sao cả.

Khi về đến thành, Nguyên Hoài đã rất hốt hoảng khi thấy cổng thành đã bị ai đó cưỡng ép mở ra.

Bắc Trạch thực sự đã tấn công vào thành, Lạc Vũ thì sao, Lạc Vũ có ổn không?

Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Nguyên Hoài, đập tan đi mọi sự ngờ vực của cậu. Cậu phi ngựa một mạch đến Đốc quân phủ, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy lo lắng đến như vậy, đến mức suýt nữa là ngã khỏi ngựa. Cậu cầm thanh đao trên tay, lao thẳng vào trong Đốc quân phủ, trước mắt cậu lúc này khắp nơi đều là thi thể. Có những thị vệ của Đốc quân phủ, cũng có những người Bắc Trạch.

Nguyên Hoài tiếp tục đi tới phía trước, xác định danh tính của từng người một. Cậu vô cùng sợ hãi, nhưng tay vẫn giữ thanh đao rất vững vàng. Cậu thậm chí tưởng tượng đến tình huống xấu nhất, nếu Lạc Vũ bị bắt đi, cậu sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng cho Lạc Vũ.

Nhưng cậu tìm khắp sân sau của phủ, cũng không tìm thấy được Lạc Vũ.

Nguyên Hoài suy nghĩ một lúc, sau đó đến ngoại viên phía Bắc nơi Triệu Khởi từng ở, đó là một khoảng sân vắng vẻ, có rất ít âm thanh của con người, Nguyên Hoài bước vào, cảm giác có thể nghe rõ được cả tiếng tim mình đang đập vang vọng giữa trời đất, cậu nín thở, đẩy cánh cửa thư phòng đã phủ đầy bụi từ rất lâu ra, nhìn thấy Lạc Vũ, người bê bết máu, nằm trước bàn đọc sách. Bên cạnh cô là một thanh đao, lưỡi đã bị gãy, trong tay đang cầm một nút thắt đang làm giữa chừng, chỉ vừa xong một bên của mối đồng tâm.

Tiếng sấm cuối cùng như bóp nghẹt cả không gian xung quanh, sau đó là một cơn mưa như trút nước.

Nguyên Hoài cảm thấy thế giới của mình lúc này chỉ toàn là một màn đêm bao trùm như bầu trời bên ngoài.