Chiều Hư

Chương 12: Giang Kỳ: "Vừa mới đăng ký kết hôn đã muốn ở riêng?"



Dấu chấm hỏi của Giang Kỳ dường như đã đốt lên "sức chiến đấu" của Lão Ngô, nhìn thấy tin nhắn trong khung trò chuyện không ngừng nhảy ra, không đến nửa phút, tin nhắn được gửi đến có ít nhất khoảng mười tin.

Nội dung đại khái là --

【Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao lần trước cậu lại đột nhiên đồng ý đi hát karaoke nhé! Còn nói với tôi là cậu không thích những nơi ồn ào, cậu giả vờ đúng không!】

【Tôi đều nhớ ra hết rồi cái tên chó nhà cậu! Tiểu Kiều là em gái ngày hôm đó đúng không?? Cậu đừng có chối! Ánh mắt của tôi lợi hại chưa!】

【Trái tim cậu bẩn thật đấy! Lúc này mới bao lâu đâu, em gái Tiểu Kiều đã bị cậu lừa về tay rồi!】

【Không đúng! Còn có cái tờ giấy ghi chú của cậu, có phải đêm hôm đó cậu đã lừa người ta về tay rồi không?? Đm!!! Cậu còn cần mặt mũi không vậy!! Có biết xấu hổ không! Xong rồi, một chàng trai đẹp trai đơn thuần như tôi, lại có một kẻ xấu xa như cậu ở bên cạnh!!】

Ánh mắt anh dừng lại trên mấy chữ "Anh chàng đẹp trai đơn thuần" vài giây, Giang Kỳ cau mày, anh lựa chọn phớt lờ một cách khinh bỉ.

Thấy Lão Ngô bên kia vẫn còn đang "nhập tin nhắn", ngón tay của Giang Kỳ giật giật, anh trả lời một câu: 【Tung tin đồn là vi phạm pháp luật, mong cậu biết. 】

Người bên kia trả lời một loạt dấu chấm hỏi!

Lão Ngô: 【Tôi tung tin đồn gì rồi?】

Vài giây sau, Lão Ngô: 【Có phải cậu không nghe tôi nói không?!】

Lão Ngô: Sai lầm rồi! Cuối cùng vẫn sai lầm rồi! Vốn dĩ tôi hướng trái tim về ánh trăng sáng, không biết thế nào ánh trăng sáng lại đi soi sáng máng mương! Lão Giang cậu thay đổi rồi! Bây giờ ngay cả giọng của tôi cậu cũng lười nghe! Tuyệt giao đi, sau này cậu với bạn gái hẹn hò đừng có đổi ca với tôi!

Giang Kỳ im lặng một lúc: 【Nghe đây.】

Lão Ngô:【......】

Lão Ngô: 【A a a a】

Lão Ngô: 【Cậu thích như vậy sao tên chó họ Giang?】

Nếu như là thường ngày, anh có lảm nhảm bao nhiêu đi chăng nữa, nếu như không phải chuyện công việc, rất ít khi Giang Kỳ sẽ phản ứng đến những câu chuyện tào lao này của anh, mấy đoạn tin nhắn thoại kia, cho dù Giang Kỳ không nghe, Giang Kỳ có lẽ cũng đoán được nội dung trong đoạn tin nhắn thoại là gì, nhưng mà bây giờ! Người đàn ông này, vì để sau này đổi ca đi hẹn hò, Giang Kỳ lại kiên nhẫn như vậy? Cậu ta thay đổi rồi, không còn giống với Giang thiếu gia ở trên cao với không tới nữa.

Lão Ngô rơi lệ.

Giang Kỳ, không đáng tiền nữa rồi!

Giang Kỳ cũng không biết là ở đầu bên kia điện thoại Lão Ngô đang nghĩ ra một loại kịch bản, nhìn thấy Kiều Lộc vẫn chưa trả lời, anh mở đoạn tin nhắn thoạn 60 giây của Lão Ngô ra --

"Cậu được lắm Lão Giang! Nửa tháng trước tôi nói sao mà đột nhiên cậu lại đến, chẳng phải là cậu không thích hát karaoke, không thích những nơi ồn ào sao? Mấy ngày trước tôi còn nhiệt tình mời cậu đi chơi, kết quả thì sao, cậu thà ở lại thêm một đêm cũng không chịu đi! Tôi còn tưởng rằng hôm đó lương tâm cậu trỗi dậy, muốn kết hữu nghị cách mạng với mấy người cùng lớp của chúng ta, còn cậu thì vì bắt được em gái nên mới đến."

"Tôi nói cậu này, tôi nhớ ra cả rồi, cậu đừng hòng gạt tôi! Cô em gái sáng nay, có phải là người hôm đó gọi cậu đến phòng bên cạnh tham gia họp lớp không? Hôm nay em ấy không trang điểm, ban đầu tôi không nhận ra, nhưng tôi càng nhìn càng thấy quen! Cậu được lắm! Tôi bảo sao hôm đó cậu đến phòng bên cạnh xong thì có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại một chút, lúc em gái đó đến gọi cậu, ánh mắt cậu không đúng, trần trụi, cháy lên giống như lửa vậy, hai người định đóng phim thần tượng ở đây à?"

"Còn có tờ giấy ghi chú kia!" Nói đến đây, Lão Ngô hắng giọng, bắt đầu đọc thuộc lòng nội dung trên tờ giấy ghi chú, "Kiều Kiều, anh phải đến bệnh viện rồi, anh có nấu cháo cho em, em nhớ ăn sáng nha, nếu như em muốn, ở nhà chờ anh, buổi trưa anh về nhà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không? Kiều Kiều, em đừng không cần anh, Kiều Kiều -- "

Giang Kỳ nhanh chóng bấm dừng đoạn tin nhắn thoại, điện thoại hơi nóng lên, sát bên tai, vành tai cũng bị nhiệt độ làm cho nóng lên.

Còn có tin nhắn thoại cuối cùng, Giang Kỳ có lẽ cũng đoán được Lão Ngô đang nói gì, chỉ là vài câu trêu chọc anh, nhưng anh làm người thành thật, sau này thoải mái, yên tâm nhờ người ta đổi ca, Giang Kỳ vẫn mở tin nhắn cuối cùng lên.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng cười của Lão Ngô qua loa, "Giang Kỳ, cậu nói xem sao trước đây tôi không biết cậu xấu xa như vậy chứ? Đêm hôm đó có phải cậu lừa người ta về nhà không? Rốt cuộc cậu đã làm chuyện khốn kiếp gì vậy, em gái nhỏ người ta cũng đâu cần cậu? Giang Kỳ cậu sao lại hèn mọn đến vậy?"

Giang Kỳ ngây người.

Được vài phút, Lão Ngô nhận được tin nhắn trả lời của Giang Kỳ.

zero:【 Đã đọc.】

Lão Ngô:【???】

Lão Ngô: 【Chỉ vậy????】

Lão Ngô: 【Vì thế, cậu còn cảm thấy tôi tung tin đồn nhảm nữa không vậy.】

Bên kia "đang nhập tin nhắn" được nửa phút, sau đó --

zero: 【Sao cậu biết tôi đăng ký kết hôn rồi?】

Lão Ngô không cầm chắc điện thoại, rơi xuống đất!

Anh nhanh chóng nhặt lên, trong lòng đầy phẫn nộ: Trộm chó, để mạng lại!!】

zero:【Ảnh giấy đăng ký kết hôn. jpg】

Lão Ngô: 【???? Đm!!】

zero: 【Cảm ơn đã chúc phúc, bọn tôi sẽ hạnh phúc.】

Lão Ngô: 【????? Tạm biệt, block rồi:)】

Giang Kỳ cất điện thoại, ánh mắt có vài phần đắc ý và khoe khoang. Chẳng qua là, trong đầu anh lại vang lên lời nói của Lão Ngô --

"... Giang Kỳ cậu sao lại hèn mọn như vậy?"

Hèn mọn sao?

Anh ở trước mặt cô, vẫn luôn tự ti.

Vẫn luôn...

"Giang Kỳ?" Kiều Lộc gọi mấy tiếng cũng không thấy người này phản ứng, cô vỗ lên cánh tay anh.

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây đang khẽ đung đưa, lốm đốm trên gò má của Giang Kỳ, anh nửa quay lưng lại với ánh sáng, đôi mày kiếm cau chặt lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, không biết anh đang nghĩ gì, có chút nghiêm túc.

"Sao vậy?" Kiều Lộc lo lắng.

Ánh sáng hơi nhức mắt, Kiều Lộc hơi híp mắt, giơ tay lên trán che, cô lại nhìn Giang Kỳ, khuôn mặt anh lúc này đã bình thường lại.

Anh nói: "Không có gì. Em thì sao? Nói chuyện xong rồi?"

Kiều Lộc bị vạch trần nên không được tự nhiên, cô khụ một tiếng rồi nói, "Dĩ nhiên rồi. Đi thôi."

Giang Kỳ nhìn cô, nhìn khoảng một phút, giống như là muốn đem cô vào trong lòng, khắc cô vào trong xương.

"Đi thôi." Anh nói.

"Nói gì với hai người họ vậy?" Anh hỏi.

Kiều Lộc chắp hai tay ra sau lưng, đối mặt với Giang Kỳ, cô nói: "Em nói là em muốn thay hai người họ chăm sóc cho anh, anh tin không?"

Giang Kỳ: "Tin."

Kiều Lộc nhướng mày, "Em còn nói, nếu như anh làm gì sai, em thay hai người họ dạy dỗ anh, anh tin không?"

Giang Kỳ: "Tin."

Kiều Lộc hơi ngạc nhiên, "Cái này cũng tin á? Vậy em còn nói, nếu như sau này anh thật sự làm ra chuyện gì có lỗi với em, em sẽ ly hôn với anh mà không hề do dự, anh tin không?"

Giang Kỳ dừng bước lại, đôi mắt đào hoa dưới tròng kính mang theo vài phần nguy hiểm, anh cười nhạt, "Em dám."

Kiều Lộc học theo anh, cô cười nhạt, "Cái chính không phải là anh làm ra chuyện có lỗi với em sao?"

Giang Kỳ trả lời rất nhanh, "Anh sẽ không như vậy."

Anh nhìn Kiều Lộc đang ngây người ra đó, lặp lại một lần, "Anh sẽ không như vậy."

Sau đó, anh bước về phía trước một bước, đến gần sát cô, khom người đến bên tai cô, khóe miệng hơi cong lên, chậm rãi nhẹ nhàng, giống như đang uy hiếp, hoặc giống như là đang thổ lộ, "Vậy nên, loại chuyện thế này em đừng nghĩ đến."

Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, cảm giác tê dại lan ra toàn thân, đó là nơi nhạy cảm nhất của Kiều Lộc, chân cô mềm nhũn, người cô muốn ngã xuống, người kia như thể đã đoán ra được phản ứng của cô, bàn tay dán lên hông cô, cố định cô vào trong lòng mình, đỡ cô.

Ở trong lòng anh, cô muốn ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, nhưng cô cảm thấy càng muốn ổn định thì nó đập càng nhanh, dần dần, cô phát hiện ra, tim đập nhanh không chỉ có một mình cô.

Kiều Lộc ở trong lòng Giang Kỳ, ngước mặt lên, cô muốn nhìn thấy phản ứng của Giang Kỳ, nhưng lúc cô ngẩng đầu nhìn Giang Kỳ, anh buông lỏng bàn tay đang giữ lấy hông cô, nắm lấy cổ tay cô.

Anh nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, "Đi thôi."

Kiều Lộc bán tín bán nghi nhìn anh, muốn nhìn ra gì đó, nhưng khuôn mặt liệt của Giang Kỳ lại liệt đến nỗi cô không nhìn ra được chút gì.

Cuối cùng Kiều Lộc không thu hoạch được gì, đành bĩu môi rồi đuổi theo bước chân của Giang Kỳ.

Đi thẳng đến chỗ đậu xe, hai người không ai nhắc đến chuyện dắt tay.

Kiều Lộc không rút tay về được, Giang Kỳ cũng không định thu hồi cái nắm tay lại.

Đến khi đến trước xe, Giang Kỳ mới buông tay ra, Kiều Lộc nhìn cổ tay mình bị nắm chặt đến nỗi hơi đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Cô âm thầm chê cười mình, rõ ràng đã từng ngủ với nhau rồi, sao mà bây giờ mới dắt cổ tay thôi đã rung động rồi? Giống như học sinh tiểu học vậy, nếu như để Giang Kỳ biết mình bị chính cái dắt tay của anh làm cho cả người mềm nhũn, chẳng phải sẽ bị anh cười chết sao?

Nghĩ đến đây, Kiều Lộc lại cảm thấy khó chịu, cô quay đầu lại, chỉ có một mình cô rung động, từ đầu đến cuối cô đều bị anh làm khó dễ...

Nghĩ vậy, cô trợn mắt nhìn Giang Kỳ đang ngồi trên ghế lái.

Giang Kỳ bỗng nhiên bị vợ trợn mắt nhìn: "?"

Bây giờ cũng trưa rồi, Giang Kỳ hỏi Kiều Lộc có muốn ăn gì không, Kiều Lộc nói tên một quán ăn Tương Nam, trong lúc Giang Kỳ tìm đường, Kiều Lộc gọi điện thoại đặt chỗ với ông chủ.

Trong chuyện ăn uống vui chơi thế này, không ai hiểu rõ hơn Kiều Lộc.

Cô đã đến quán ăn Tương Nam này nhiều lần với bọn Diệp Tử rồi, nhiều lần như vậy thì thành người quen của ông chủ. Kiều Lộc nghĩ nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ đưa Giang Kỳ đến nếm thử, từ nhỏ anh đã lớn lên ở Tương Nam với ba nuôi, món ăn quê hương, nhất định anh sẽ thích.

Sau khi hai người đến quán ăn, quán ăn đã chật kín người, cũng may Kiều Lộc gọi điện thoại trước, ông chủ giữ lại cho bọn họ một bàn.

Ông chủ nói giọng vùng Tương Nam, nhìn thấy Kiều Lộc thì trêu cô, "Tiểu Kiều đã một tháng rồi không thấy em đến chỗ anh rồi đấy, lần trước đến đây vẫn là lần trước đấy."

Kiều Lộc nghe hiểu tiếng Tương Nam, cô cười nói: "Khoảng thời gian trước em hơi bận, chẳng phải vừa rảnh em đã đến chỗ anh sao?"

Ông chủ cười cười nói nói với cô, vừa quan sát người đàn ông đẹp trai ở bên cạnh cô. Nhìn thấy cả hai đều mặc áo khoác dài màu đen, giống như là đồ đôi, anh cũng hiểu ra.

"Bạn trai em à?" Ông chủ mặt mày hớn hở, ánh mắt mang theo vẻ buôn chuyện, "Bạn trai này của em, ngầu thật đất."

Người bạn trai thật ngầu gật đầu với ông, vừa lên tiếng đã nói ra tin tức lớn, "Chào anh, tôi là chồng của Kiều Kiều."

Kiều Lộc thề là cô quen ông chủ nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ cũng không biết, đôi mắt như một đường kẻ của ông chủ lại có thể mở tròn ra như vậy.

Đối điện với ánh mắt hưng phấn của ông chủ, Kiều Lộc ngay lập tức nói sang chuyện khác, "Anh ấy cũng là người Tương Nam."

Quả nhiên, ông chủ vừa nghe thấy Giang Kỳ là đồng hương của mình, lập tức bật khóc khi nhìn thấy đồng hương!

Vì vậy, trong suốt thời gian ăn cơm, Giang Kỳ đã biết được thế nào là "thành phần khủng bố xã giao".

Đến khi bữa cơm kết thúc, Giang Kỳ lại được ông chủ khoác lên vai, thậm chí còn không tính tiền bọn họ.

Giang Kỳ, một "người mới", vẫn chưa biết mức độ thành phần khủng bố xã giao của ông chủ là bao nhiêu, lúc ông chủ nói không tính tiền, anh lạnh mặt nói muốn tính tiền, kết quả ông chủ nói anh không cho anh ấy mặt mũi, nói anh không nhận người anh lớn này, đến nỗi người đến ăn cơm còn tưởng ông chủ với anh sắp đánh nhau...

Cho đến bây giờ Giang Kỳ chưa bao giờ xấu hổi như vậy, anh đứng im tại chỗ, mặt bắt đầu tái mét.

Kiều Lộc dựa vào quầy thu ngân cười nghiêng ngả, hiển nhiên là cô biết kết quả này, chỉ là cô không nói cho anh, muốn xem trò vui.

Giang Kỳ bất lực đỡ trán, sau khi chắn tầm nhìn của ông chủ, anh nhìn Kiều Lộc.

Kiều Lộc ngây thơ chớp mắt vài cái.

Giang Kỳ không biết phải làm sao, "Kiều Kiều..."

Kiều Lộc rất thích chiêu này.

Chiêu nào vậy? Chính là Giang Kỳ vừa đỏ mặt, vừa thân mật gọi cô, giống như là đang làm nũng với cô.

Kiều Lộc "thấy được rồi thì thu tay", cô bước đến ôm lấy cánh tay của Giang Kỳ, cô mỉm cười rạng rỡ rồi nói với ông chủ, ""Ông chủ đã nhiệt tình như vậy thì khó mà từ chối, bọn em đành phải ăn miễn phí rồi."

Lúc này ông chủ mới bỏ qua cho Giang Kỳ, "Cái gì mà miễn phí hay không miễn phí, chỉ một bữa cơm mà thôi, xem như là anh cho hai đứa chút quà tân hôn."

Kiều Lộc mỉm cười rồi nói cảm ơn.

Giang Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là anh nghe thấy ông chủ muốn ra tiễn họ, cơ thể Giang Kỳ rất thành thật mà căng cứng lên.

Kiều Lộc phải nghĩ đến tất cả những câu chuyện đau thương trên đời, mới có thể khiến mình không cười, tiếp tục trò chuyện với ông chủ.

Nói chuyện một chút, ông chủ đột nhiên nhớ ra gì đó, đôi mắt ti hí ngay lập tức sáng lên, "Ôi, anh nhớ ra rồi! Lần trước Tiểu Kiều em nói bạn trai cũ là đồng hương của anh, có phải là Tiểu Giang không? Ha ha ha, nhất định phải rồi!"

Kiều Lộc như bị sét đánh!

Da đầu Kiều Lộc tê dại!

Lần này, người không muốn được ông chủ tiễn ra đổi thành Kiều Lộc.

Kiều Lộc cảm thấy rằng khả năng cao là mình sẽ chết sớm!

Cô đã nghĩ ra phản ứng nhanh nhất để ngăn ông chủ lại, nhưng vẫn chậm một bước, ông chủ đã đi vòng qua cô, đặt tay lên vai Giang Kỳ, hùng hồn nói, "Tiểu Giang cậu không biết đâu, con nhóc này lần trước còn ở chỗ tôi khóc, làm loạn lên đòi Tiểu Diệp Tử gọi điện thoại cậu, sao bọn tôi liên lạc với cậu được, nói con bé tự gọi, con bé nói không có số của cậu, khóc càng lớn."

Giang Kỳ dừng lại vài giây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Lộc.

Kiều Lộc bị bắt tại trận, cô định rút cánh tay đang ôm lấy tay Giang Kỳ ra rồi chạy đi.

Chẳng qua là cô vừa mới động đậy một chút, tay của Giang Kỳ đã nắm lấy bàn tay của cô, nắm rất chặt, không để cô chạy thoát.

Kiều Lộc dùng sức kéo mạnh, kéo không ra, có trợn mắt nhìn sau gáy Giang Kỳ, Giang Kỳ lại giống như không có gì xảy ra vậy, vừa nắm chặt tay cô, vừa nói với ông chủ: "Lúc trước cô ấy làm mình làm mẩy ở đây, làm phiền anh Lý rồi."

Kiều Lộc chỉ có thể nhìn thấy sau gáy Giang Kỳ, nhưng cô cũng nghe ra được, lúc Giang Kỳ nói ra lời này, anh đang cười.

Anh còn cười được, nhưng Kiều Lộc không cười nổi!

Thật mất mặt! Ông chủ hại cô! Tối nay cô mua vé tàu trốn cho nhanh!

Ông chủ Lý hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Kiều Lộc, cô vỗ vỗ lên vai Giang Kỳ, nghiêm túc nói với đôi vợ chồng son: "Mấy đôi yêu nhau làm gì có đôi nào không cãi nhau, càng ồn ào thì tình cảm càng tốt. Nhưng mà bây giờ hai người đã kết hôn rồi, nghe anh một câu, phụ nữ là để dỗ dành chiều chuộng, có chuyện gì thì cậu cứ nhường con bé, không để mình thua thiệt."

Giang Kỳ khiêm tốn nghe lời khuyên, "Cảm ơn anh Lý, em sẽ như vậy."

Khuôn mặt anh Lý kiểu "Trẻ nhỏ dễ dạy", "Có chuyện gì nhắn WeChat cho anh, anh giúp cậu nghĩ cách."

Hai người vừa mới kết bạn WeChat, Giang Kỳ nghe thấy vậy thì gật đầu.

Sau khi anh Lý đi, bầu không khí trong xe hơi khó xử.

Kiều Lộc không muốn nói chuyện, cô chỉ muốn giả chết rồi về nhà nhanh một chút.

Giang Kỳ bình tĩnh mỉm cười, anh không tiếp tục chủ đề này nữa tránh để cô tức chết.

Đợi đến khi Kiều Lộc cảm thấy xe đã dừng lại, cô vẫn luôn giả vờ ngủ định mở mắt ra diễn giống như là vừa mới tỉnh lại, kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy... Đây hình như không phải là nhà cô??

Con ngươi Kiều Lộc run lên, cô nhìn Giang Kỳ, tim đập rất nhanh, "Nhà anh?"

Giang Kỳ nhướng mày, "Nếu không thì sao?"

Có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của cô, khóe miệng Giang Kỳ nhếch lên, "Vừa mới đăng ký kết hôn đã muốn ở riêng?" Dừng lại hai giây, ánh mắt sâu thẳm nhưng vô cùng có tính xâm lược nhìn cô rồi nói: "Kiều Lộc, anh cũng không có sở thích này."