Chiều Hư

Chương 25: Nụ hôn dưới mưa



#Haiiin

Bây giờ trong phòng nghỉ có mười người, mọi người trố mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ai cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương giống như mình! Lúc này yên lặng tốt hơn là lên tiếng!

Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi!

Nhưng trong lòng ai cũng không còn bình tĩnh nữa!

Nếu thật sự có thể giao tiếp bằng thần giao cách cảm thì các y tá và các thực tập sinh trong phòng nghỉ này đã bắt đầu điên cuồng bình luận rồi, giữa chừng còn có y tá trưởng xin gia nhập nhóm!

Tình huống gì vậy? Bác sĩ Giang mới vừa nói gì? Anh ấy nói chuyện điện thoại với ai? Vợ? Vợ gì cơ? Vợ ai? Bác sĩ Giang có vợ từ lúc nào?!

Có người kịp phản ứng, nhanh chóng nhìn về phía tay Giang Kỳ.

Sau đó thấy bàn tay thường cầm dao mổ, năm ngón tay thon dài như trúc xanh sau mưa, khớp ngón tay không thô ráp, nhìn rất đẹp mắt.

Từ trước đến nay đôi bàn tay của Giang Kỳ được mệnh danh là bàn tay của Chúa, đôi tay này là biểu tượng của bệnh viện thành phố, có thể gọi như vậy không hoàn toàn là vì tay Giang Kỳ đẹp. Đôi bàn tay đẹp không là gì trong bệnh viện, người cầm dao mổ không vững, tay có đẹp đến mấy cũng vô dụng, Giang Kỳ có thể có được danh hiệu này, cũng là vì tích lũy trên bàn mổ bao năm qua.

Mà lúc này, đôi bàn tay đó vẫn còn bắt mắt và vẫn sạch sẽ.

Cậu thực tập sinh dùng cùi chỏ đụng vào đồng nghiệp, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu nói nhỏ để không ai nghe thấy: "Hình như thầy Giang không đeo nhẫn..."

Dù cậu đã nói rất nhỏ rồi, nhưng trong phòng nghỉ yên tĩnh lúc này giống như sấm sét trên mặt đất.

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người liền tập trung lên người anh. Rất nhanh, mọi người không hẹn mà gặp nhìn về phía tay Giang Kỳ!

Nam thực tập sinh phát hiện mình bị lộ, xấu hổ gãi gãi đầu, Tiểu Hắc mặt đỏ bừng, trực tiếp hỏi: "Thầy Giang, Vợ thầy nói là bạn gái thầy hay là... vợ của thầy?"

Chết tiệt! Câu hỏi này sao có chút kỳ lạ.

Có lẽ là không nhìn nổi cái miệng ngu ngốc của Tiểu Hắc, y tá trưởng tiếp lời, cười hỏi: "Bác sĩ Giang yêu đương từ lúc nào vậy, cũng chưa bao giờ thấy anh nhắc tới."

Ngoài mặt thì y tá trưởng đang trêu, nhưng giọng nói giống như không tin là Giang Kỳ đã thực sự kết hôn, dù sao, bọn họ cũng không thấy Giang Kỳ đến kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, càng không thấy Giang Kỳ xin nghỉ kết hôn, ngay cả nhẫn cũng không đeo...

Nhìn thế nào cũng thấy giống như một cái cớ ngẫu nhiên để đối phó với cô ấy.

Giang Kỳ đứng dậy, có vẻ như nghỉ ngơi đủ rồi, đang định rời đi. Có điều trước khi đi, anh vẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người.

Chỉ thấy người đàn ông ở bên cạnh nhàn nhạt nói một câu, giọng nói dễ nghe: "Là vợ tôi, hợp pháp, đăng ký ba ngày trước." Sau đó, anh cúi đầu liếc nhìn mười ngón tay mình chưa có đồ trang sức, suy nghĩ gì đó, cuối cùng nói với Tiểu Hắc một câu: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Tiểu Hắc: "...?"

Đến câu hỏi của y tá trưởng, Giang Kỳ nói: "Yêu từ thời đại học, gần đây cô ấy mới quay lại."

Mọi người lại kinh ngạc lần nữa!

Chỉ hai câu trả lời ngắn gọn, bọn họ đã nghe ra không ít câu chuyện!

Không bao giờ nghĩ tới, bác sĩ Giang không gần nữ sắc, có một ngày lại đột ngột kết hôn, càng vạn lần không nghĩ tới nữa là một người đàn ông như bông hoa trên núi cao kia lại có rất nhiều câu chuyện trong chuyện tình cảm!

Giờ nghỉ kết thúc, mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, trong đầu vẫn còn nghĩ về hai câu trả lời của Giang Kỳ vừa đưa ra, nghĩ thế nào cũng thấy có rất nhiều câu chuyện ẩn giấu trong đó!

Chỉ là bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tưởng tượng ra được một người như Giang Kỳ sẽ cưới một cô vợ thế nào? Bình thường sao? Nghe nói trai đẹp đều thích tìm người con gái bình thường, giống như bên cạnh 80% phụ nữ xinh đẹp đều là những người đàn ông bình thường.

Có điều, vừa rồi nghe nói bác sĩ Giang thích những người nhỏ nhẹ, có lẽ nào vợ anh ấy là người rất nhỏ nhẹ?

Quên đi, nghĩ cũng không ra, bọn họ thật sự không nghĩ ra bác sĩ Giang sẽ kết hôn với người thế nào, cũng không cách nào tưởng tượng được người như bác sỹ Giang sau khi kết hôn sẽ thế nào...

"Hắt xì hắt xì!" Kiều Lộc xoa xoa cái mũi, sao cô cảm giác như có người mắng cô nhỉ?

Kiều Lộc nheo đôi mắt hạnh, nằm sấp trên giường không gõ máy tính nữa, cầm điện thoại, bắt đầu gõ chữ.

Một đàn cò bay về phía Tây: "Anh đang nói xấu em đấy à?"

Giang Kỳ: "?"

Kiều Lộc lại tiếp tục gõ lạch cạch, sau khi gõ xong: "Em vừa mới hắt hơi, tai còn nóng, em nghi ngờ có người đang mắng em." Đang định gửi, khung chat hiện lên một câu –

Giang Kỳ: "Anh nhớ em."

Kiều Lộc: "..."

Kiều Lộc im lặng xóa bỏ dòng chữ kia, tim cô đập nhanh hơn cả khi cô chạy 800 mét.

Cô lại gõ: "Em cũng nhớ anh..."

Suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, nếu cô nói như vậy Giang Kỳ nhất định sẽ nhân cơ hội để nói chuyện.

Cô lại gõ: "Được thôi, vậy để em cũng nhớ anh..."

Hình như quá kiêu ngạo rồi?

Không đúng, Giang Kỳ mới vừa rồi còn nói cô bánh bèo nhõng nhẽo, cô trả lời như này, giống như chứng minh lời anh nói rồi.

Vì thế, Kiều Lộc lại gửi: "Được thôi, vậy em cũng nhớ anh nhé."

Không biết đối phương đang làm gì, hai phút sau mới trả lời.

"Vô cùng vinh hạnh."

"Hy vọng sau này cô Kiều có thể nhớ anh nhiều hơn, tốt nhất là mỗi phút mỗi giây, lúc nào cũng nhớ."

"Là chồng của em, anh đây vô cùng vinh hạnh."

Ba câu trả lời, Kiều Lộc đọc đi đọc lại, mỉm cười trả lời: "Được thôi."

Trả lời xong, Kiều Lộc im lặng hét lên, vui vẻ lăn lộn trên giường.

Có vẻ như cô hơi nghiện cuộc sống hiện tại, cảm giác chỉ tập trung vào hiện tại mà không quan tâm đến tương lai khiến cô mê mẩn.

Cô nghĩ, nếu có thể, để cho thời gian trôi chậm lại, chậm hơn chút nữa...

Buổi chiều, Kiểu Lộc viết suốt hai tiếng, chỉ viết được 500 chữ, cô thực sự nghi ngờ toàn bộ sức lực tối qua đã bị lãng phí thế nên hiện tại mới không muốn làm việc.

Không muốn làm việc, Kiều Lộc nằm trên giường đung đưa chân, trò chuyện với Diệp Tử và Kiều Tuyết trên Wechat, cả hai đều đang làm việc, trả lời rất chậm. Kiều Lộc nhàm chán ngồi trên giường tập yoga, sau đó lại cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng, theo cách nói của cô, cái này không gọi là lười biếng, mà gọi là đi tìm cảm hứng.

Vì thế, đi được một lúc, Kiều Lộc nhìn chằm chằm vào rèm cửa sổ, sau đó, nhìn thế nào cũng thấy rèm cửa sổ màu xám tro không vừa mắt.

Kiều Lộc nhắn cho Giang Kỳ trên Wechat, cô cũng không dám làm phiền anh, Giang Kỳ đang trong giờ làm việc. Cô ngừng trò chuyện với Giang Kỳ, chỉ gửi đi một icon "Đang bận sao?", thì không gửi nữa.

Không ngờ, Giang Kỳ lại nhanh chóng trả lời: "Chán à?"

Kiều Lộc không trả lời câu hỏi của anh, mà là –

"Bắt được một nhân viên không nghiêm túc làm việc, em sẽ đi gặp viện trưởng các anh để khiếu nại."

Giang Kỳ gửi tới một tin nhắn thoại.

Kiều Lộc nghe thấy được tiếng cười lười biếng của người đàn ông: "Cô Kiều định khiếu nại chồng em công khai đi vệ sinh trong giờ làm việc?"

Kiều Lộc: "..."

Nếu đã vậy rồi, Kiều Lộc: "Vậy em sẽ nói ngắn gọn!"

Sau đó cô chụp ảnh rèm cửa sổ gửi qua, còn chưa bắt đầu chê rèm cửa xấu, Giang Kỳ lại gửi qua tin nhắn thoại khác.

"Không sao, có thể từ từ nói, chồng em cũng không có nhanh như vậy."

Kiều Lộc phát hiện, Giang Kỳ hình như rất thích cách nói "chồng em".

Nhưng, Kiều Lộc vẫn quan tâm: "Anh đau bụng à?"

Người kia: "..."

Kiều Lộc: "Do hôm qua ngủ trên sàn nên bị cảm lạnh không?"

Giang Kỳ cười có chút lạnh lùng: "Em còn dám nhắc đến chuyện này?"

Kiều Lộc: "...Chẳng phải em đang quan tâm anh sao? Xin bác sĩ Giang tập trung vào điểm chính!"

Có lẽ Giang Kỳ không tiện gõ chữ, đều là gửi tin nhắn thoại: "Ồ, cảm ơn quan tâm, không bị cảm lạnh, bụng rất tốt."

Câu này nghe có hơi lạnh lùng, Kiều Lộc xoa xoa cánh tay đang nổi da gà vì lạnh, không nói chuyện khác với anh nữa, nói thẳng: "Rèm cửa sổ xấu quá, em muốn thay!"

"Chán à?"

"Muốn thay thì thay thôi, theo cái em thích."

Kiều Lộc: "Vậy em thay tất cả nha."

"Ừ, đây cũng là nhà em, cô Kiều cứ tự nhiên."

Kiều Lộc: "OK!"

Kiều Lộc: "Bác sĩ Giang làm việc chăm chỉ đi, bà xã anh phải đi mua rèm cửa sổ rồi, trước khi anh tan làm, cô ấy sẽ không quấy rầy anh nữa, bye!

Giang Kỳ nhìn tin nhắn trả lời cuối cùng, nhìn chằm chằm vào ba chữ kia thật lâu, nhấn giữ câu này một lúc lâu rồi mới lưu lại.

Kiều Lộc là kiểu người thường xuyên thay đổi hành vi, thuật ngữ này có thể được giải thích là –

Có một ngày, Kiều Lộc vô cùng muốn đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản, bên ngoài trời có mưa gió, cô cũng phải trang điểm ăn mặc đẹp đi ăn.

Lại có một ngày khác, Kiều Lộc cảm thấy nhà quá bừa bộn, cô lại lập tức dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Trên thực tế, trong hoàn cảnh bình thường, Kiều Lộc là người bị căn bệnh lười biếng, thỉnh thoảng còn thích để đồ đạc bừa bộn, nhà vệ sinh trong nhà là do Diệp Tử dọn, hoặc là thuê người tới nhà dọn dẹp.

Hôm nay, Kiều Lộc lại đang quá mức nhàm chán, bản năng thay đổi hành vi lại phát tác.

Nhưng cô lại không muốn đi dạo phố một mình, nên gọi Diệp Tử cùng đi, hôm qua Kiều Tuyết đã bay ra nước ngoài nên không thể đến được, nếu không nhất định cũng rủ cô ấy đi cùng.

Kiều Lộc đã trang điểm và thay quần áo xong, Diệp Tử vẫn chưa trả lời cô, cô lại lướt danh sách trò chuyện xem còn có người quen nào khác không.

Người đứng đầu chính là bà Viên...

Nhưng vì cảnh tượng tối qua cô nhìn thấy, đến bây giờ Kiều Lộc nhìn thấy ảnh đại diện bà Viên đang ôm Tiểu Thần Duệ, ngón chân của cô ngay lập tức co quắp lại!

Chỉ là, hình như bà Viên cũng không để tâm đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, sáng nay còn gửi tin nhắn quan tâm Kiều Lộc đã ăn sáng chưa, có muốn đến nhà họ Giang ăn tối không...

Kiều Lộc vừa xấu hổ lại vừa vui mừng vì bà Viên thân thiện, tất nhiên, càng cảm động trước sự quan tâm của bà Viên dành cho mình.

Ngoại trừ gia đình Diệp Tử ra, đã rất lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác được người lớn quan tâm như này.

Dù Kiều Lộc có thừa nhận hay không, thật ra cô vẫn luôn thiếu thốn tình yêu...

Xa hơn trong danh sách là một số bạn bè plastic.

Cũng may lúc này Diệp Tử cuối cùng cũng lên tiếng, sau khi trả lời một icon "Được", hỏi cô đang ở đâu, muốn trực tiếp qua đón cô hay là gặp nhau ở điểm hẹn.

Hôm nay Kiều Lộc không muốn lái xe, nhưng công ty Diệp Tử bên kia cách nhà Giang Kỳ hơi xa, vì vậy cô chọn một địa điểm hẹn gặp Diệp Tử.

Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở trung tâm thương mại.

Vừa gặp nhau, Diệp Tử đã dùng ánh mắt mập mờ nhìn tới nhìn lui trên người Kiều Lộc.

Kiều Lộc cũng biết Diệp Tử sẽ như vậy, nên lúc ra ngoài đã mặc cái áo len cổ lọ màu hoa cà và một chiếc áo khoác nhỏ có mùi thơm bên ngoài.

Nhưng mà, có vài thứ càng che giấu thì càng có vấn đề..

Diệp Tử hiểu rất rõ đạo lý này, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người Kiều Lộc xong, lại ôm lấy cánh tay Kiều Lộc, ở bên tai cô trêu chọc: "Có vẻ như tối qua đã có một cuộc chiến khá mãnh liệt đấy nhỉ."

Kiều Lộc: "..."

Thấy khuôn mặt Kiều Lộc dần dần đỏ lên, đôi mắt sắc bén của Diệp Tử thoáng nhìn thấy dấu vết trên làn da dưới tai của Kiều Lộc, dấu vết đó kéo dài xuống...

Diệp Tử: "..."

Chết tiệt!

Cái này cũng chưa tính là gì, trước khi hai người đi mua rèm cửa sổ, Diệp Tử tới quầy lấy một đôi giày cao gót, Kiều Lộc cùng đi với cô cũng nhìn trúng một đôi.

Lúc Kiều Lộc đang thử giày, Diệp Tử vô tình nhìn thấy một vòng tròn đỏ ở hai mắt cá chân của Kiều Lộc.

Diệp Tử: "?"

Chết tiệt!!!

Cuối cùng, khi hai người lấy đồ ở quầy và đi mua rèm, Diệp Tử nhịn nửa ngày cũng không nhịn được nữa thì mắng: "Mẹ kiếp, tên biến thái này!"

Kiều Lộc trừng mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế?" Không hiểu sao Diệp Tử lại đột nhiên chửi bới.

Diệp Tử có chút lo lắng cho thể trạng người chị em của mình, liền khéo léo hỏi: "Cục cưng, cậu vẫn ổn chứ?"

Kiều Lộc nghi hoặc nhìn cô, gật đầu một cái: "Rất tốt, sao vậy?"

Diệp Tử vắt hết óc, nghĩ không ra nói sao cho khéo, hỏi nhỏ: "Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Không phải Diệp Tử muốn quan tâm cuộc sống riêng tư của người khác, mà là dấu vết hai vòng tròn đỏ trên chân Kiều Lộc có chút nghiêm trọng, rất có thể mai ngày kia sẽ tím bầm. Diệp Tử nhớ hình như Kiều Lộc bỏ đi khỏi nhà Giang Kỳ một lần, Diệp Tử hỏi Kiều Lộc có chuyện gì, Kiều Lộc lại ấp úng không nói, kết quả lời hai người vừa nói xong không lâu, thuốc mỡ Kiều Lộc mua ở cửa hàng nào đó đến.

Là người từng trải Diệp Tử còn có chuyện gì mà cô không hiểu, khi đó cô cũng đã mắng Giang Kỳ là cầm thú.

Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, cầm thú vẫn là cầm thú...

Không đúng, còn cầm thú hơn cả trước đây!

Kiều Lộc phản ứng chậm, nhưng cô cũng không ngốc, đương nhiên hiểu Diệp Tử có ý gì, lập tức mỉm cười: "Tớ thật sự không sao."

Thể chất cô thế nào cô biết, chính là loại da mỏng thịt mềm, chỉ cần véo nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết.

Giang Kỳ cũng biết, nên buổi sáng đã bôi thuốc cho cô, nếu không trông còn khó nhìn hơn.

Về vấn đề này, Giang Kỳ cũng sẽ không dám làm bậy.

Kiều Lộc đã nói như vậy, Diệp Tử nói nhiều sẽ thành quá đáng, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm chửi mắng tên họ Giang.

Đồ gia dụng đều ở tầng hai.

Mục đích của hai người là mua rèm cửa sổ, kết quả đầu tiên là giày, sau đó ánh mắt của họ lại bị thu hút bởi những chiếc gối dễ thương khác nhau trong quầy gia dụng.

Tới cuối cùng, mua linh tinh một đống lớn, thiếu chút nữa quên luôn mua rèm cửa.

Lúc chọn màu rèm cửa, Kiều Lộc thấy cũng đã đến lúc Giang Kỳ tan làm, cô chụp ảnh gửi cho anh, hỏi anh thích màu nào.

Cô gửi tổng cộng 5 ảnh.

Giang Kỳ: "3."

Kiều Lộc trợn mắt, trả lời: "Được, vậy chọn cái đầu tiên."

Diệp Tử một bên cười khúc khích: "Ý kiến của người khác cậu cũng không nghe còn hỏi làm gì?"

Kiều Lộc nháy mắt một cái, vô tội nói: "Tớ hỏi thăm chút xem anh ấy thích cái nào, cũng không nói mua cái anh ấy thích mà."

Diệp Tử bội phục sát đất, giơ ngón tay cái lên: "Công chúa đại nhân bá đạo nha. Có điều, tớ thích!"

Kiều Lộc đưa màn hình điện thoại về phía cô, cười ngọt ngào nhất có thể: "Chồng tớ cũng rất thích." Gọi chồng vô cùng thuận miệng.

Sau đó thấy Giang Kỳ trả lời: "Được, cái đầu tiên rất đẹp, anh cũng thích."

Diệp Tử bị hai người này coi như vô hình, toàn thân nổi da gà: "Chậc, chồng cậu bây giờ nói năng nhỏ nhẹ quá, chịu không nổi."

Kiều Lộc để cho người bán hàng bên kia đem những tấm rèm đã chọn treo lên, cúi đầu nói chuyện với Giang Kỳ: "Cái này chọn mẫu 1 sao? Bác sĩ Giang bây giờ ăn nói nhỏ nhẹ thế sao?"

Giang Kỳ cợt nhả trả lời: "Đều là do vợ anh dạy giỏi."

Kiều Lộc mặt đỏ lên, có điều suy nghĩ chút thấy cũng đúng, đúng là cô dạy giỏi.

Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự...

Giang Kỳ chuẩn bị đi dự tiệc ở Giang gia, Kiều Lộc giúp chọn quần áo.

Lúc ấy tổng cộng chọn ra ba bộ, Kiều Lộc cũng giống như hôm nay, trước tiên hỏi Giang Kỳ thích bộ nào, Giang Kỳ chọn bộ thứ hai.

Kiều Lộc liền cười nói: "Được, vậy thì bộ thứ ba."

Giang Kỳ cạn lời, liền hỏi: "Em chọn cũng chọn rồi, còn hỏi anh?"

Kiều Lộc cười ngọt ngào: "Em muốn xem xem chúng ta có chọn cùng một bộ hay không mà."

Nói xong, đôi mắt hạnh đen nhánh lấp lánh, Kiều Lộc sẽ giả vờ buồn bã nói: "Làm sao bây giờ Giang Kỳ, hình như những thứ chúng ta thích không giống nhau." Cô giả vờ lo lắng: "Tệ thật, tình cảm của chúng ta sẽ không phải lại xảy ra khủng hoảng chứ!"

Cô lại bắt đầu thảo luận: "Hai người thích những thứ khác nhau có khi nào sẽ chia tay không?" Câu hỏi này, thực sự, Giang Kỳ cũng đã trả lời vô số lần, có điều mỗi lần Kiều Lộc hỏi, anh đều sẽ đáp lại, mà lần nào câu trả lời của anh cũng chỉ có một.

Lần này cũng như vậy.

Giang Kỳ vừa tức vừa cười gõ nhẹ đầu Kiều Lộc nói: "Khó khăn trong chuyện tình cảm là dùng như này à?"

Kiều Lộc: "Hả?"

Giang Kỳ suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Cùng lắm thì coi như...Thẩm mỹ của anh không theo kịp thẩm mỹ của bạn gái anh."

Kiều Lộc chớp mắt: "Vậy bây giờ anh chọn cái nào?"

Giang Kỳ: "3."

Kiều Lộc: "Hả??"

Giang Kỳ rất khiêm tốn: "Thẩm mỹ hiện tại của anh vẫn chưa đủ, sau này mong cô Kiều chỉ bảo nhiều hơn."

Dưới ánh đèn của cửa hàng quần áo, chàng trai hơi khom người ghé sát vào tai cô gái, mỉm cười quyến rũ: "Cho nên, trước khi thẩm mỹ của anh theo kịp cô Kiều, cô Kiều nhất định phải ở bên cạnh anh."

Cô gái rõ ràng xấu hổ, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: "Được, cô Kiều đã nói, cô ấy sẽ bất đắc dĩ làm giáo viên thẩm mỹ của anh."

Sự thật chứng minh, phương diện thẩm mỹ, Kiều Lộc quả thật có thể làm giáo viên của Giang Kỳ. Sau khi hai người yêu nhau, gu ăn mặc của Giang Kỳ đã tiến bộ rất nhiều.

Chỉ có điều, sau đó chưa đầy một năm, hai người đã chia tay, lần này không giống những trận cãi vã nhỏ trước đây, họ thật sự chia tay...

Cũng may, quanh đi quẩn lại, hai người bọn họ gặp lại nhau, những ký ức này không còn là ký ức nữa mà là quá khứ ngọt ngào của hai người.

Lúc cùng Diệp Tử đi ra khỏi trung tâm thương mại, thời tiết bên ngoài không biết từ lúc nào đã thay đổi, trời đã mưa rồi.

Diệp Tử lái xe qua, Kiều Lộc không thích việc giày giày cao gót của mình bị dính mưa, nói: "...Đưa tớ đến bệnh viện thành phố đi."

Diệp Tử không nói nên lời: "Chồng cậu không thể tự lái xe à?"

Kiều Lộc phàn nàn: "Bác sĩ Giang thích ra vẻ, thông cảm nhé." Nhưng gương mặt lại mỉm cười hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

Lại bị Diệp Tử ra mặt nói: "Sau này hội chị em tụ tập, cấm nhắc đến đàn ông!"

Kiều Lộc lập tức ôm lấy Diệp Tử: "Được rồi, được rồi, lần sau nhất định, lần sau nhất định!"

Diệp Tử hừ một tiếng, nhưng vẫn đưa người bên cạnh đưa tới bệnh viện.

Bên ngoài trời đã tối.

Đã gần đến tháng mười một, trời tối càng lúc càng nhanh.

Bây giờ là sáu giờ hai mươi, bệnh viện cũng đã đến giờ giao ban ca tối, có thể nhìn thấy từng người ra ra vào vào.

Sau khi đưa Kiều Lộc đến, Diệp Tử về công ty. Lúc trên đường Diệp Tử nhận điện thoại, hình như vị khách cuối cùng của chương trình xảy ra chút vấn đề, muốn cô ấy nhanh chóng quay lại một chuyến.

Kiều Lộc xuống xe trước cửa bệnh viện, cô che ô đi về phía cửa bệnh viện, trên chân đeo đôi giày hôm nay thử ở cửa hàng, rất hợp với trang phục của cô, nên cô cũng không đổi.

Kết quả là một cơn mưa bất chợt khiến đôi giày mới của cô bị hỏng ít nhiều.

Hôm nay mua rất nhiều thứ, Kiều Lộc đã nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ chuyển tất cả về nhà, bây giờ Kiều Lộc trừ cái ô ra, có thể nói là hai tay trống trơn, muốn đổi một đôi giày khác cũng không thể.

Tâm trạng Kiều Lộc có chút tệ, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Kỳ đang đứng ở cửa phòng khám.

Người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần đen áo khoác đen, vẫn là ba món đồ kia phối với nhau, nhưng lại là sự hiện diện bắt mắt nhất trong đám đông.

Dáng người anh cao, một tay đút trong túi áo, đang cúi đầu nhìn đồng hồ.

Trong lòng như đang nghĩ gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Kiều Lộc đang đứng trong màn mưa.

Xuyên qua màn mưa, đôi mắt đào hoa của người đàn ông dưới tròng kính nhìn về phía cô, anh nghiêng đầu về phía cô, sau đó mở rộng vòng tay.

Tâm trạng Kiều Lộc vốn đang không tốt, đột nhiên khá hơn nhiều, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không không còn khó chịu nữa.

Cô che ô, đạp nước mưa, chạy về phía anh, sau đó ném ô sang một bên, lao vào vòng tay Giang Kỳ.

Giang Kỳ bị cô ôm vào lòng liền khom người ôm cô, sờ gáy cô hỏi: "Tâm trạng không tốt?"

Kiều Lộc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh biết?"

Giang Kỳ một tay nắm lấy tay cô, anh vòng tay qua eo cô, sửa lại sợi tóc cô đang bị gió thổi loạn, vén ra sau tai cô: "Cảm giác."

Kiều Lộc vốn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng bây giờ Giang Kỳ nhắc đến, cô lại bắt đầu cảm thấy không vui.

Cô giơ chân lên cho anh xem, phàn nàn: "Giày mới mua của em, phiền thật!"

Giang Kỳ cúi đầu nhìn đôi giày đã bị ướt đẫm sau mưa, cau mày, ngay sau đó đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống nói: "Lên đi."

Kiều Lộc a một tiếng, rất tự nhiên nằm trên lưng Giang Kỳ.

Giang Kỳ nhặt chiếc ô trên đất, kéo Kiều Lộc bằng một tay, một tay khác đem ô che cho Kiều Lộc.

Tiếng mưa rơi "lộp bộp" trên ô.

Thế giới dường như yên tĩnh trở lại.

Vì thế, trong thế giới yên tĩnh chỉ có cô và Giang Kỳ, Kiều Lộc nghe thấy người đàn ông bỗng nhiên mỉm cười, chậm chậm nói: "Bây giờ biết ai bánh bèo nhõng nhẽo chưa?"

Kiều Lộc nghĩ nửa ngày mới nhận ra là anh đang nói cuộc điện thoại lúc chiều!

Cô thẹn quá hóa giận cắn ở cổ anh một cái, mạnh miệng: "Em mới không phải!"

Giang Kỳ khịt mũi nói, chế nhạo nói: "Hôm nay cô Kiều mạnh miệng thật."

Kiều Lộc lại cắn anh lần nữa: "Mới không có."

Yết hầu Giang Kỳ trượt hai cái.

Đúng lúc đến chỗ đậu xe, Giang Kỳ mở cửa xe, để Kiều Lộc xuống trước.

Chân Kiều Lộc vừa chạm nước, cô cau mày.

Kết quả một giây sau, Giang Kỳ bế cô lên.

Kiều Lộc kêu lên một tiếng, theo phản xạ ôm chặt cổ anh, hai chân vòng qua eo anh.

Cô hơi bối rối trước hành động đột ngột của Giang Kỳ.

Giang Kỳ mỉm cười: "Có thật không? Anh thử xem?"

Kiều Lộc: "...?"

Kiều Lộc còn chưa kịp suy nghĩ lưng cô đã đụng phải cửa xe, nhưng mà có tay Giang Kỳ đệm ở sau lưng cô, cô cũng không bị đau...

Á không đúng! Mấu chốt không phải cái này!

"Hừ!"

Kiều Lộc đỏ măt tới mang tai đẩy Giang Kỳ ra, đôi mắt hạnh ngơ ngác, tức giận nói: "Vẫn còn đang ở bệnh viện đấy, anh...ừm.."

Câu tiếp theo bị nuốt chửng bởi nụ hôn vội vàng của Giang Kỳ...

Mà lúc này, Tiểu Hắc đứng cách đó không xa đã chứng kiến cảnh này: "???!!!"

Chết tiệt!!!!!!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hắc chắc sợ suốt một năm!

- --

Ying: Chúc mọi người năm mới vui vẻ