Chiều Khâm (Chiều Hư Phản Diện)

Chương 42: Muốn gần cậu hơn một chút





Lâm Bạch Du nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ là đổi ảnh đại diện mà thôi, giữa chừng còn chưa đầy 1 phút, không ngờ Tùy Khâm có thể nhìn thấy.

Anh còn gửi dấu hỏi chấm.

Có gì đáng chất vấn đâu, chẳng lẽ anh nghi ngờ cô trộm ảnh đại diện của anh chắc?

Lâm Bạch Du cảm thấy khả năng này vô cùng cao, lấy lại lí trí, bình tĩnh nửa vời trả lời anh: [Sao thế?]

Tùy Khâm đứng ở giao lộ, đèn đỏ đang đếm ngược.

Anh cúi đầu, nhìn lướt qua ảnh đại diện của người đang nói, cười giễu một tiếng.

[Ảnh đại diện.]

Lâm Bạch Du cố tỏ ra bình tĩnh: [Ồ, cái này à, cậu nhìn thấy rồi à, đổi xong mới phát hiện quen với hình cũ hơn.]

Q: [Chưa nhìn rõ.]

Lâm Bạch Du: [Chưa nhìn rõ thì thôi vậy.]

Q: [Không thôi.]

Q: [Đổi lại đi.]

Ngón tay Lâm Bạch Du ấn vào màn hình, rồi lại rút về.

Cô mở album ảnh, phóng to bức ảnh chụp ở trong cung thiên văn lên, đối với người không am hiểu, có lẽ là hình nền giống nhau, nhưng với Tùy Khâm hiểu rõ về mảng này, chắc chắn có thể phát hiện điểm khác biệt.

Trong vũ trụ rộng lớn nhường ấy, một trái tim đang đập.

Lâm Bạch Du đổi về ảnh đại diện tinh vân Trái Tim, nhìn vào khung trò chuyện của mình và khung trò chuyện của Tùy Khâm đứng ngang hàng nhau, không cả dám chớp mắt…

Wechat yên lặng lại rung lên.

Q: [Vì sao lại chọn nó?]

Lâm Bạch Du làm gì có lí do, chỉ là nghe thấy người khác miêu tả về nó ở cung thiên văn, bèn chọn nó thôi.

Lí do là cái này sao?

Không phải.

Buổi đêm của thành phố náo nhiệt, Tùy Khâm đi bộ trên đường, cửa sổ kính của nhà hàng phản chiếu lại thiếu niên đội mũ lưỡi trai đi ngang qua đường.

Điện thoại anh rung lên.

Lâm Bạch Du: [Chỉ là tôi, muốn gần cậu hơn một chút.]

-

Sau chuyến đi cung thiên văn, cuộc sống của Lâm Bạch Du lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Ngày hôm sau thấy Tùy Khâm ở trường, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô không khỏi nhớ lại chuyện cuối tuần.

Ảnh đại diện của Lâm Bạch Du chưa thay đổi.

Cô cũng chưa gỡ câu đó đi.

Lâm Bạch Du không giỏi nói dối, có gì nói nấy, với Tùy Khâm, thì càng là như vậy.

“Có phải cậu bảo Tùy Khâm tìm ảnh đại diện cho cậu không?” Lúc vào lớp, Tần Bắc Bắc nhỏ tiếng hỏi: “Sao mà giống nhau thế!”

“Không phải, tớ tự chụp đấy.”

“Cậu chụp á? Woa, chụp như nào vậy, ngầu quá! Phải chụp qua kính viễn vọng à?”

“...”

Lâm Bạch Du cảm thấy phản ứng đáng yêu này của Tần Bắc Bắc rất giống với mình lúc ban đầu không biết chuyện gì: “Trong cung thiên văn có, tớ chụp lại.”

“Hóa ra ảnh đại diện của Tùy Khâm không phải đen trơn à.”

Tần Bắc Bắc mở điện thoại, cô ấy chia bạn bè Lâm Bạch Du và Tùy Khâm vào cùng một nhóm nhãn hiệu, bức ảnh đại diện nhỏ gần như là giống nhau.

Lâm Bạch Du có cảm giác thẹn thùng như bị phát hiện.

Tần Bắc Bắc: “Tớ luôn nghĩ ảnh đại diện của Tùy Khâm giống như là màu đen tăm tối, bên trong là máu, chưa ấn vào xem bao giờ.”

Lâm Bạch Du: “Không phải, là hình tinh vân.”

Phương Vân Kỳ chen miệng: “Tinh vân là gì?”

Tần Bắc Bắc cười nhạo cậu: “Ngay cả tinh vân mà cậu cũng không biết à?”

Phương Vân Kỳ rất nghiêm túc hỏi ngược lại: “Vậy là cậu biết à?”

Tần Bắc Bắc không nói, đôi mắt cáo xinh đẹp vênh vang, nói: “Biết cũng không nói cho cậu.”

Phương Vân Kỳ vừa nghe là biết cô ấy đang khoe khoang bịp bợm, cô ấy cũng không biết, giống như chú cáo nhỏ bị nắm thóp nhưng lại xù lông.

“A Khâm, cái này của mày cũng chụp ở cung thiên văn à?”

Hai bức ảnh rõ là giống nhau.

Tùy Khâm đặt tay trên bàn, che đậy cảm xúc: “Không phải.”

Là anh tự tay chụp được.

Lâm Bạch Du ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tùy Khâm đang lật sách, anh từng đến cung thiên văn, cũng dùng thạo mấy thứ như kính viễn vọng, anh chắc chắn đã từng tiếp xúc.

Lúc nào vậy nhỉ? Thái độ người trong nhà đối xử với anh tệ thế cơ mà, không thể đưa anh đi nhỉ, chỉ có thể là anh tự đi.

-

Mọi người trong lớp số 1 không để ý mấy về chuyện Lâm Bạch Du đổi ảnh đại diện, đa phần là cười cho qua, dù sao, bạn học mập mờ trong lớp cũng chẳng phải chỉ có một hai người.

Học sinh ngày nay không chú ý đến tinh vân gì đó, càng không biết ảnh đại diện của cô và Tùy Khâm là tinh vân nào, bọn họ chỉ biết là giống nhau thôi.

Đây là bí mật mà Lâm Bạch Du và Tùy Khâm mới biết.

Chỉ có điều, nửa tháng sau, bức ảnh lại được truyền ra ngoài trong lúc không chú ý.

Sẩm tối hôm ấy, Lâm Bạch Du kéo Tùy Khâm ra bãi tập. Tùy Khâm không muốn, nhưng lại bị cô kéo đi.

Đội bóng rổ của trường nay đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thua hai lần liên tiếp, còn là thất bại thảm hại, dẫn đến việc người trong đội bóng rổ còn không dám đến chơi bóng rổ ở sân bóng trong trường nữa.

Nên bây giờ đều là những người khác đang chơi.

Lâm Bạch Du và Tùy Khâm dựa vào cây xà đơn thấp, cô hỏi: “Tùy Khâm, nếu lần đó cậu không bị ốm, có phải vẫn sẽ ở đội bóng rổ không?”

Tùy Khâm nhìn về phía trước: “Không.”

Lâm Bạch Du: “Vì sao?”

Tùy Khâm: “Lớp 12 rồi, phải học tập.”

Lâm Bạch Du nhớ lại điểm số môn nào cũng vừa đủ qua môn của anh, thành quả học tập là đây, lí do này của anh quả thật không có sức thuyết phục.

“Hồi trước cậu từng đến cung thiên văn rồi à?”

“... Ừm.”

Lâm Bạch Du không ngờ mình đoán đúng: “Lúc nào thế?”

Ngữ điệu Tùy Khâm bình tĩnh: “Rất lâu rồi.”

Cung thiên văn ở thành phố Phong Nam đã nói sẽ xây dựng từ 3 năm trước rồi, nhưng đến nay vẫn chưa mở cửa, không biết chính xác vào thời gian nào.

Tùy Khâm khi trước, có phải sống rất tốt không?

Thiếu niên xoay người, dựa lưng vào xà đơn.

Lâm Bạch Du không hỏi tiếp nữa, đúng lúc ấy có một quả bóng rổ bay ra từ trong sân bóng, rơi xuống chỗ không xa.

Cách một khoảng, có nam sinh la lên: “Bạn học, nhặt giúp với.”

Những người khác cũng đang ồn ào.

Cảnh tượng này, không hiếm gặp ở trong trường.

“Đi thôi.” Tùy Khâm bỗng xoay người lại.

Lâm Bạch Du còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh kéo cổ tay đi khỏi hiện trường, quả bóng rổ trơ trọi ấy vẫn nằm dưới đất như cũ.

Chỉ có thể đợi chủ ra nhặt nó về.

-

Trước khi vào giờ tự học tối, Lâm Bạch Du đi đến quầy bán quà vặt.

Bánh mochi muốn ăn đã bán hết, cô mang kẹo hoa quả về cho Tần Bắc Bắc, Tần Bắc Bắc gần đây hay than miệng đắng, muốn ăn đồ ngọt.

Lúc đi đến tòa dạy học, cô bị Từ Phi Phi chặn lại, cô ta ở đây chỉ để chờ Lâm Bạch Du: “Chị đổi ảnh đại diện đi.”

Lâm Bạch Du câm nín: “Vì sao?”

Từ Phi Phi: “Thì chị cứ đổi đi.”

“Wechat của chị, chị tự làm chủ.” Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Trừ khi em có lí do thuyết phục chị mới được.”

Từ Phi Phi lườm cô, bỗng dưng nói: “Chị không đổi, tôi kể chuyện mẹ chị làm người thứ ba ra ngoài.”

Sự kiên nhẫn ban nãy của Lâm Bạch Du biến mất sạch sẽ.

“Em nói lung tung cái gì đấy?”

Từ Phi Phi thấy cô đổi sắc mặt, mắt sáng lên: “Bị tôi nói trúng rồi đúng không, tôi mới không thèm nói lung tung đâu! Chị tránh xa Tùy Khâm ra!”

Lâm Bạch Du thờ ơ nhìn cô ta: “Thần kinh, Từ Phi Phi, em có thời gian bấu víu vào mấy chuyện này để nói bậy bạ, không bằng học hành cho cẩn thận.”

“Tôi và Tùy Khâm là bạn học, là bạn bè, bất kể ở đâu, làm gì, cũng không đến lượt em lo.”

“Chuyện của mẹ tôi, càng không cần em nói xằng nói bậy.”

Lâm Bạch Du rất ít khi nổi giận, với con gái thì càng ít hơn.

Bạn tâm giao thân thiết với cô không nhiều, nhưng bạn bè vừa lòng ngoài mặt thì nhiều không đếm xuể, số người lộ rõ ác cảm, chỉ có mấy người vậy thôi.

Lâm Bạch Du luôn nghĩ rằng Từ Phi Phi chỉ là vì cô và Tùy Khâm thân thiết, nên mới không vui, cùng lắm nếu gặp nhau thì châm chọc vài câu mà thôi.

Cô chưa từng nghĩ, Từ Phi Phi lại đe dọa cô như thế này.

Lâm Bạch Du không còn ý định nói chuyện với cô ta nữa, sau khi phục hồi lại vẻ mặt luôn dịu dàng không đổi, cô thật sự rất giống với một vị Bồ Tát không có tình cảm.

Cô bỏ lại Từ Phi Phi, thẳng thừng rời đi.

Từ Phi Phi đứng sững sờ ở chỗ cũ, sao cô lại không sợ, đáng lí cô nên sợ mới đúng? Cô không giống với những gì cô ta dự tính.

Lâm Bạch Du không kể cho người khác chuyện này, nhưng cô kiềm nén tâm trạng, kiểu gì cũng rất dễ bị phát hiện.

Tần Bắc Bắc nhét cho cô viên kẹo hoa quả: “Ăn đi.”

Lâm Bạch Du hoàn hồn: “Bác sĩ nói cậu có thể ăn cái này à?”

Tần Bắc Bắc hơi nghiêng đầu: “Không biết nữa, bác ấy không nói, chắc là có thể ăn, cho dù không được ăn, ăn một hai viên chắc cũng không sao.”

Lâm Bạch Du nhận lấy: “Bắc Bắc, đã có ai nói lời lẽ rất không hay với cậu chưa?”

“Tất nhiên rồi.” Tần Bắc Bắc không cần suy nghĩ: “Tớ xinh đẹp, đáng yêu thế này, người ghen ghét tớ nhiều vô kể.”

Cô ấy nói: “Mấy thứ này mà cứ nhớ mãi trong lòng, thì trái tim tớ đã chất đầy cảm xúc tiêu cực rồi, chán chết mất.”

“Có ai nói cậu à?” Tần Bắc Bắc hỏi: “Ai? Tớ đi chửi nó.”

Lâm Bạch Du lộ ra nụ cười: “Người thích Tùy Khâm.”

Tần Bắc Bắc ngạc nhiên nói: “Nếu tớ là cậu, càng nói tớ, tớ sẽ càng hôm nào cũng đi cùng Tùy Khâm, coi như là sinh đôi dính liền luôn, tức chết bọn họ.”

Lâm Bạch Du: “...”

-

Sinh đôi dính lấy nhau thì không thể rồi, nhưng xa cách, càng không thể.

Lâm Bạch Du tuân theo trái tim mình, giống như thường ngày, thậm chí còn mời Tùy Khâm cuối tuần này đến nhà ăn cơm, lí do…

“Mẹ tôi bảo vậy.”

Tùy Khâm nhìn cô trong giây lát: “Được.”

Lầm Bạch Du lần đầu tiên nói dối ở mấy chuyện nhỏ này, thấy Tùy Khâm không nghi ngờ, thở sâu một hơi, cũng quên luôn thông đồng với mẹ.

Ngày cuối tuần ấy, cô phải đến phòng vẽ, Tùy Khâm phải đến quán.

Trương Dương vừa bước vào cửa đã rạng rỡ mặt mày: “Lý Văn, Bạch Du, hai em đều vào được vòng chung kết, đầu tháng sau sẽ đi!”

Trương Cầm Ngữ: “Tớ biết ngay mà!”

Bất kể lần nào, câu đầu tiên cô ta nói luôn là câu này.

Ngay cả Lâm Bạch Du cũng không biết, vì sao cô ta lại tin tưởng mù quáng vào cô như thế.

Nay đã gần đến mùa đông, Lâm Bạch Du đã mặc quần áo dày hơn một chút, nhưng bài phỏng vấn hồi đầu tháng mặc áo hoodie tham gia cuộc thi mới vừa được chiếu ra.

Trong quán xiên nướng có TV, dù sao hồi hè lúc mọi người ăn xiên nướng còn có thể xem thi đấu, thi đấu bóng đá chẳng hạn.

5 giờ không sớm không muộn, đối với học sinh Minh Nghệ, đa phần mọi người 6-7 giờ mới ra ngoài ăn tối.

Cuối tuần này Phương Vân Kỳ không về, ngồi trên ghế mở TV, chuyển kênh lia lịa: “A Khâm, gần đây có phim gì hay không!”

Tùy Khâm liếc qua đó: “Chuyển lại đi.”

Phương Vân Kỳ: “Hả?”

Tùy Khâm nói: “Ngược về trước 3 kênh.”

Phương Vân Kỳ nghe lời chuyển về, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, ngạc nhiên nói: “Đây là… Lâm Bạch Du?”

Tùy Khâm dựa vào cửa quán, nhìn lên màn hình.

Trên TV, những người trong top của cuộc thi vẽ tranh đã được công bố, Lâm Bạch Du bỗng nằm trong danh sách, cuộc phỏng vấn của cô tất nhiên cũng được chiếu ra ngoài.

“... Sao thế?”

Lâm Bạch Du trong TV không có gì thay đổi so với bên ngoài, trái lại rất ăn hình, không trang điểm, nhưng lại mộc mạc thuần khiết.

“Cháu thấy cũng không khó lắm.” Cô cong môi, không nhiều lời.

Phóng viên hỏi: “Có tiếp tục tham gia cuộc thi nữa không?”

Lâm Bạch Du nói: “Tất nhiên rồi ạ, nếu được vào vòng chung kết, vì sao lại không tiếp tục tham gia, phần thưởng của ban tổ chức không ít đâu ạ.”

Phóng viên cũng sững sờ một lúc.

Cuộc phỏng vấn 2 phút, trong bản tin chỉ chiếu mấy chục giây.

Phương Vân Kỳ tấm tắc nói: “Nói gì mà thực tế thế!”

Cậu lập tức lên mạng tra tiền thưởng, không ngờ lại những mấy vạn tệ, sốc rơi cả con mắt: “Đù, Lâm Bạch Du chỉ cần dựa vào vẽ tranh cũng có thể phát tài rồi đấy.”

“A Khâm, cậu ấy giàu quá.”

Đúng vậy. Tùy Khâm hơi ngước cằm lên, nhớ lại chuyện Lâm Bạch Du bảo anh chuyển khỏi nhà họ Tùy, cô có tiền, cô vẽ tranh rất giỏi.

“Mày nói xem, bây giờ tụi mình đi học vẽ tranh còn kịp không?”

Phương Vân Kỳ tự mình phấn khích nói cả buổi, phát hiện chính chủ còn không để ý đến mình: “A Khâm, mày làm gì đấy, nghĩ gì vậy?”

“Kiếm tiền.”

Từ đầu đến cuối Tùy Khâm chưa lên tiếng đáp lại cậu.

Một suy nghĩ rất mãnh liệt.

-

Lâm Bạch Du còn đang học ở phòng vẽ, chưa biết bài phỏng vấn đã được chiếu, dù sao thì phóng viên cũng không nói thời gian nào.

Lúc đầu Lâm Bạch Du cũng không hỏi.

Cô ở trước ống kính có gì nói nấy, học vẽ tranh vốn cũng rất tốn tiền, màu vẽ và vải vẽ cũng không phải là món tiền thông thường.

Sau khi tan học, Trương Cầm Ngữ nói: “Tinh Tinh, đi chúc mừng không?”

Lí do giống với lúc trước, ý nghĩ của cô ta đã không giống khi trước rồi.

Lâm Bạch Du lắc đầu: “Hôm nay phải về nhà ăn cơm.”

Trương Cầm Ngữ thất vọng: “Được thôi.”

Lâm Bạch Du thu dọn đồ, gửi tin nhắn cho Tùy Khâm, sau đó xuống tầng đi ra quán tìm anh.

“Nhìn xem, có phải là đứa hôm trước không?”

Hoàng Trạch được bạn nhắc nhở, nhìn thấy Lâm Bạch Du đang ôm sách, trong trẻo xinh đẹp dưới ánh đèn, không suy nghĩ gì mà chắn đường của cô.

“Đợi đã, đợi đã.”

Lâm Bạch Du không định để ý đến anh ta.

Lần trước anh ta đã bị Tùy Khâm dạy dỗ thảm hại thế rồi, không ngờ lần này vẫn dám.

“Cậu đến tìm Tùy Khâm à?” Hoàng Trạch bực dọc trong lòng: “Khuyên cậu một câu, nó có gì tốt đâu, ăn uống đều nhờ nhà tôi nuôi cả.”

“Nhà cậu?”

Lâm Bạch Du nghe lọt tai, dừng bước chân lại.

- -----oOo------