Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 1-2



Bầu trời mùa thu cao lồng lộng. Rừng cây lá rụng trải dài con đường với sắc vàng chủ đạo. Những ngọn núi đá cao lớn đâm xuyên qua những đám mây, hướng về không gian rộng lớn.

Giữa khung cảnh nên thơ ấy lại đang có một trận chiến khốc liệt.

Thất Thất dựa lưng vào phiến đá gồ ghề, máu đỏ thấm đẫm tà áo trắng. Cánh tay Thất Thất run run nắm chặt thanh bảo kiếm, hai mắt vẫn chăm chăm hướng về phía kẻ địch.

Một đội quân khoảng chừng trăm người, dẫn đầu bởi một kẻ mặc đồ đỏ. Hắn tên gọi Vương Nhất Chi, là một đại công tử có tiếng. Vương Nhất Chi đưa lưỡi đao còn đang dính máu tươi lên mũi ngửi một hơi rồi nhìn Thất Thất bật cười:

"Bạch Thất đại hiệp lừng danh giang hồ không ngờ cũng có ngày phải quỳ gối trước bổn Thiếu gia."

Vừa nói, Vương Nhất Chi vừa bước lại gần. Hắn ngồi xuống, năm ngón tay bóp chặt lấy miệng Thất Thất.

"Đây là cái giá phải trả cho việc làm hỏng đại sự của Vương Nhất Chi ta."

"Độc thủ bỉ ổi."

Thất Thất giận dữ đáp lại. Chỉ một chút gồng mình, Thất Thất đã thổ máu.

Tà không thể thắng Chính. Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy và tương lai cũng sẽ là như vậy. Những lúc tuyệt vọng nhất, vẫn sẽ luôn có người mang đến ánh sáng và sự hi vọng.

Phía Tây chân trời, ánh sáng ửng hồng. Gương mặt Thất Thất cũng vì thế mà sáng rực.

"Ta.. ta không cô độc."

Vương Nhất Chi dường như không hiểu. Hắn hét lên một tiếng, cây đao trong tay nhắm Thất Thất chém xuống. Thất Thất ngước đầu lên mỉm cười, cùng lúc cây đao văng khỏi tay Vương Nhất Chi, cắm vào một thân cây gần đó rung bần bật.

Thất Thất nhặt chiếc lá vàng héo úa ở dưới chân mình lên thì thầm:

"Ta còn có một sư huynh nữa."

Đúng là vậy. Sư huynh mà Thất Thất nói đến chính là tôi.

Tôi mượn sức gió, chân đạp nhẹ lên ngọn cỏ, lúc này tôi đang thi triển tuyệt kỹ khinh công có tên gọi là thảo thượng phi. Tôi thấy kẻ địch đang tròn xoe mắt nhìn về phía mình. Chắc hẳn trong đời, bọn chúng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến một cao thủ thần thái đến như vậy.

"Đệ biết nhất định là huynh sẽ đến."

Tôi điểm vào các huyệt đạo của Thất Thất để cầm máu, bàn tay xoè rộng đưa chân khí vào trong cơ thể cậu ta. Tạm thời Thất Thất sẽ không còn nguy hiểm.

Vương Nhất Chi nhìn tôi hồ nghi rồi hỏi:

"Các hạ phải chăng là Hắc Phi?"

Tôi không trả lời. Khí lực của tôi bay vòng vòng quanh cơ thể. Những chiếc lá khô bị cuốn theo, lơ lửng trên không. Vương Nhất Chi mặt tái mét, vội vã chỉ đạo đám thuộc hạ:

"Hắn là đại cao thủ. Tất cả cùng lên."

Tôi phẩy nhẹ tay, nội lực hùng hậu biến những chiếc lá thành những ám khí sắc nhọn. Những kẻ đứng trước là những kẻ trúng đòn trước. Những chiếc lá như những lưỡi kiếm bay vào địch thủ. Tiếng hét đau đớn vang vọng. Vương Nhất Chi không thể ngờ rằng, chỉ một chiêu tôi đã có thể giải quyết hết đám thuộc hạ của hắn.

Vương Nhất Chi chộp lấy một thuộc hạ ném về phía tôi rồi cùng lúc tung người bỏ chạy. Tôi dùng hấp lực, hút lấy chiếc lá trong tay Thất Thất. Chiếc lá tôi chưa kịp ném ra thì mặt tôi bị trúng một chưởng đau rát. Có kẻ ám toán, tôi đưa mắt quan sát xung quanh. Thật kì lạ. Kẻ đánh lén tôi lại chính là Thất Thất.

"Tỉnh chưa?", Thất Thất đang đứng nhìn tôi, tay vẫn giơ lên cao, "cho cậu cái nữa cho tỉnh nhé."

Mất khoảng chừng mấy giây tôi mới đủ nhận thức để biết mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhìn xuống dưới, thì ra chiếc lá vàng mà tôi sử dụng là chiếc điện thoại, làn khí lực mà tôi nghĩ do mình biến ra là chiếc quạt đang quay vù vù bên cạnh.

"Ngủ mơ cái gì mà tay đấm chân đá", Thất Thất nói, "điện thoại cậu đổ chuông báo thức đó."

Tôi ậm ừ nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng. Tối qua tôi có uống vài chén rượu với Thất Thất rồi say xỉn ngủ ở nhà cậu ta luôn.

Tôi dùng luôn phòng tắm của Thất Thất. Dòng nước mát lạnh chảy từ đầu xuống chân. Trong tôi vẫn còn lại dư âm của giấc mơ tuyệt vời đó, tôi thầm nghĩ, nếu tôi chưa tỉnh giấc thì câu chuyện sẽ diễn biến tiếp theo thế nào nhỉ?

Thất Thất là một nhà thiết kế thời trang. Cậu ta thuê một căn hộ trong chung cư gần với nơi làm việc nhưng lại xa với căn hộ của tôi. Trong nhà Thất Thất tràn ngập các loại sách và tạp chí, phòng ngủ cũng bày la liệt bút và giấy vẽ. Thất Thất còn nuôi một em Alaska đen trắng thân hình tròn vo gọi tên là Mập. Nó là một chú chó, tôi biết rõ là vậy, nhưng tôi lại không dám tin là vậy. Nó đang nằm dài trên ghế, trước mặt là một cuốn tạp chí ảnh người mẫu. Sự thật là Thất Thất cho nó xem mỗi ngày, hoặc nó sẽ bỏ ăn nếu Thất Thất không đáp ứng được điều đó.

Sự xuất hiện của tôi hay Thất Thất cũng không làm con Mập quan tâm. Dường như ở đây nó mới là chủ. Bộ lông dày rất mượt cùng cái lưỡi thè ra ngoài đầy vẻ thích thú của nó kích thích sự độc ác trong tôi. Tôi túm lấy cổ nó, lắc lư đến biến dạng cả cái mặt. Nó kêu ư ử, vùng vằng nhướn cong mông lên. Chỉ đến khi Thất Thất lôi tôi đi nó mới đứng thẳng dậy, tru mỏ hú lên mấy tiếng như vừa đuổi được một kẻ địch đáng ghét.

Trong khi Thất Thất tập trung lái xe, tôi ngả người ra sau ghế lắng nghe bản tin đang phát trên radio. Hôm nay nhìn cậu ta cũng bảnh, bộ vest đen sang trọng với chiếc nơ nhỏ thắt trên cổ áo cài kín, tay áo xắn đến khuỷu tay. Da cậu ta rất trắng, từ lúc bé xíu đã thế, cộng thêm đôi mắt to với hàng mi dài mượt, trông cậu ta xinh như một cô gái vậy.

"Uống Pepsi nhé", Thất Thất nói và ném một lon cho tôi, "cậu cần hơi gas để bắt đầu một ngày làm việc hiệu quả."

"Cám ơn."

Tôi đón lấy lon nước nhưng không mở. Nước ngọt vốn không phải là sở thích của tôi. Lúc này, trên radio phát bản tin công an vừa mới bắt được một tên tội phạm cướp giật. Những chuyện như này vẫn xảy ra đều như cơm bữa.

"Con người cũng thật lạ", Thất Thất nói, "cứ phải cố gắng lấy những thứ vốn không thuộc về mình."

Văn vẻ nữa rồi, tôi khẽ cười lắc đầu. Thất Thất không nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cậu ta hỏi:

"Vật chất, rồi cả tinh thần. Hà cớ chi cứ phải chiếm giữ cho được. Cậu có biết những người như vậy thì gọi là gì không?"

"Cố chấp", tôi đáp.

"Hơn nữa", Thất Thất trả lời, "đó gọi là ngu ngốc. Cũng giống như việc muốn Mặt trời phải xuất hiện vào ban đêm vậy."

Cậu nói như vậy, nhưng bản thân cậu sao không làm được như vậy? Điều tôi nghĩ, tôi lại không thể mở lời nói với Thất Thất.

Xe đi qua quảng trường đi bộ, ngày nghỉ nên ở đây mọi người tập trung đông vui hẳn. Tôi nghe thấy có tiếng động rất nhẹ bên ngoài kia, khẽ cau mày, tôi nói:

"Hình như đang có mưa?"

"Mưa ư?", Thất Thất hạ cửa kính đưa tay ra ngoài, "là đài phun nước kia thôi."

"Vậy à?"

"Nhỏ như bọt biển mà cậu cũng thấy được."

Không phải. Tôi nói Thất Thất dừng xe, vội vã mở tung cánh cửa.

Dòng người tấp nập.

Toàn những gương mặt lạ lẫm.

Hình bóng vừa rồi lướt qua tôi thật mơ hồ.

Không phải là nước ở phía đài phun.

Trời đang có mưa thật.

Tôi ngẩn người nhìn lên bầu trời rồi nhìn về phía xa xa ấy.

"Chỉ là trùng hợp thôi phải không?"