Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 12



Trời nắng. Hiếm có bao giờ giữa mùa Thu mà Mặt trời lại gay gắt như thế này. Không có những đám mây bông xốp lững lờ trôi, cũng chẳng có tiếng gió xào xạc thổi bay từng chiếc lá. Trên không gian xanh thăm thẳm, chỉ là một màu vàng sáng rực đang thiêu đốt mọi thứ trong tầm nhìn của nó.

Người ta vẫn nói, khi nắng lớn tức là chuẩn bị có mưa giông.

Một cơn mưa rào xuất hiện sẽ giúp điều hòa lại tất cả.

Bệnh viện vẫn đông đúc như mọi ngày. Trên hành lang tôi đi qua, có biết bao người ngồi la liệt, thăm bệnh có, khám bệnh có, y bác sĩ cũng có. Sự quá tải của bệnh viện khiến họ chỉ có thể ngồi chờ ở nơi đây, hoặc là chỗ ngủ nghỉ luôn nếu chưa sắp xếp được giường bệnh.

Căn phòng 108 cửa đóng im lìm. Phía trước căn phòng, những ô gạch phân chia thành hai mảng màu đối lập giữa phần được ánh nắng chiếu vào và phần khuất sau dãy lan can cao ngang lưng người.

Anh Nguyễn Ngọc gọi điện báo cho tôi biết người đàn ông đã đã tỉnh lại. Song song với hành động của tôi, phía bên điều tra cũng đến bệnh viện để tiến hành lấy lời khai. Chỉ có anh Nguyễn Ngọc và hai thanh tra được phép vào phòng nạn nhân. Tôi và Trần Hi đứng bên ngoài cửa chờ đợi. Dòng thời gian lúc này ì ạch trôi qua trong từng tiếng tích tích của chiếc kim giây đồng hồ tôi đeo trên cổ tay trái.

Một lúc lâu sau, anh Nguyễn Ngọc bước ra. Tôi chờ đợi một biểu cảm trên khuôn mặt anh để có thể giảm bớt cái áp lực đang bủa vây xung quanh mình. Đáp lại sự chờ đợi của tôi, anh chỉ lắc đầu một cách đầy im lặng.

Nạn nhân cho biết, chính Thất Thất là người tấn công anh ta. Có điều anh ta chỉ nhớ được đến thời điểm khi anh ta cướp hung khí và bỏ đi. Sau đó, đầu óc anh ta bắt đầu choáng váng, anh ta không còn nhớ được những gì xảy ra tiếp theo nữa.

Cảnh sát hình sự Thành phố bắt đầu lập hồ sơ vụ án. Nhờ mối quan hệ của Trần Hi, tôi có được thêm một vài thông tin quan trọng. Đầu tiên là về thương tích của nạn nhân. Anh ta chịu tổng cộng chín vết thương do thanh gỗ của Thất Thất gây nên, trong đó có năm vết đánh vào đầu, bốn vết đánh vào cơ thể. Thứ hai, trên hung khí gây án là thanh gỗ thu được dấu vân tay của nạn nhân và Thất Thất. Điều này trùng khớp với lời khai của hai người họ. Thứ ba, căn cứ vào việc xác định vị trí và thứ tự xuất hiện của những vết thương, vết thương chí tử được thực hiện sau khi người đàn ông đánh gục Thất Thất và rời đi. Đây là điểm mấu chốt. Thất Thất sẽ gặp bất lợi vì hành động cố ý giết người này khi vẫn tiếp tục đuổi theo nạn nhân để gây án.

Dựa theo tình hình hiện tại, tội danh của Thất Thất đã chính thức được thành lập.

Tôi và Trần Hi đi đến con hẻm ngày hôm đó. Tôi muốn thử dàn dựng lại diễn biến của sự việc. Tôi vào vai nạn nhân, Trần Hi đóng giả làm Thất Thất. Trần Hi túm mái tóc lại thành một búi buộc lên cao, tay cầm một cành cây khô đứng sừng sững giữa con hẻm. Hai mắt con bé nhíu lại, nét mặt sầm xuống thể hiện một luồng sát khí đến rợn người.

Tôi cũng rời chỗ nấp, hơi men khiến bước chân của tôi xiêu vẹo. Bốn mắt chạm nhau, Trần Hi lạnh lùng phi thân lướt tới, dùng tay đẩy tôi ngã xuống. Trần Hi tấn công tôi. Có vẻ như Trần Hi muốn lấy mạng tôi. Ở thế bị động, tôi chỉ biết dùng tay ôm mặt chờ cơ hội để phản kích.

Sau một loạt những nỗ lực phòng thủ, cuối cùng tôi cũng bắt được cánh tay của Trần Hi. Không để Trần Hi kịp xoay sở, tôi đá vào chân Trần Hi khiến Trần Hi chới với mất thăng bằng. Chiếm được quyền kiểm soát, tôi gồng hết sức tung một cùi chỏ vào giữa mặt con bé. Trần Hi kêu lên một tiếng rồi gục xuống. Tôi cười khẩy cúi xuống nhặt cành cây khô rồi bỏ đi.

Đầu tôi chảy máu. Người tôi cũng xây xát hết cả. Có hề gì, vài vết thương vặt vãnh này không thể ngăn được bước chân một người đàn ông. Hai mắt tôi có vẻ mờ mờ. Khốn nạn thật. Phải chăng cơn đau bây giờ mới xuất hiện?

Trần Hi đã đứng dậy được từ lúc nào, con bé quyết tâm không buông tha. Bước chân đến con hẻm kế tiếp, Trần Hi đã bắt kịp tôi. Tôi không còn chút sức lực nào nữa rồi. Tự nhiên tôi yếu đuối quá. Trần Hi đè lên người tôi, giơ cao cành cây nhắm đầu tôi mà đánh xuống.

"Dừng", tôi giơ tay kêu lên, "giữ nguyên."

Trần Hi khựng lại vẻ khó hiểu chăm chăm nhìn tôi. Tôi nắm lấy tay Trần Hi kéo hung khí đặt lên đầu mình.

"Không phải ở đây", tôi nói, "vết thương của nạn nhân là ở sau đầu. Thất Thất không tấn công anh ta theo hướng này được. Hướng tấn công phải ở phía sau."

Tôi xoay người trở lại để nằm sấp xuống. Trần Hi hiểu ý dùng cành cây đánh nhẹ lên đầu tôi mấy cái và nói:

"Là như này. Thất Thất đã tấn công khiến nạn nhân ngã xuống giống vậy, hung khí bị văng khỏi tay nạn nhân. Anh Thất Thất nhặt hung khí lên rồi đánh nạn nhân cho đến khi anh ta bất tỉnh."

"Vậy có nghĩa khi đi đến đây, nạn nhân và Thất Thất vẫn xảy ra xô xát", tôi trả lời, "điều này dường như có điều gì đó không được phù hợp lắm."

Tôi khẽ chau mày ngồi dựa lưng lên bức tường đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi tạm gọi hiện trường đầu tiên là A, hiện trường kế tiếp là B. Khoảng cách từ A đến B ước chừng 20 mét. Từ B ra đến đường lớn cỡ một trăm mét nữa. Tại cả hai địa điểm, sau khi cảnh sát điều tra khám nghiệm xong đã lau dọn sạch sẽ những vết máu. Con hẻm này vốn đã vắng người, về khuya sẽ lại càng không có người qua lại. Tôi hỏi:

"Tại sao nạn nhân lại không nhớ những gì xảy ra ở đây?"

"Có thể do lúc đó anh ta bị choáng", Trần Hi đáp, "hoặc do di chứng sau phẫu thuật khiến anh ta rơi vào tình trạng mất một phần kí ức. Chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra, nhất là đối với những người bị tổn thương ở hộp sọ."

Tôi lặng lẽ gật đầu:

"Em nói xem. Có phải chúng ta đang cố gắng trong sự vô vọng. Sự thật hiển nhiên đã được phơi bày, chúng ta vẫn cố chấp đi theo hướng ngược lại."

"Em tin là cố gắng không bao giờ vô ích", Trần Hi kéo tôi đứng dậy, "bởi vì điều đó sẽ giúp chúng ta không còn phải canh cánh trong lòng. Đi về thôi Tam Lục. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta phải cho mẹ biết chuyện rồi."

Tôi thở dài buồn bã. Bộ đồ của Trần Hi bụi trắng bám đầy hết cả, nhìn xuống người mình, quần áo tôi cũng cũng bẩn hết vì tiếp xúc với mặt đường. Tôi nhìn từng vết bẩn trên áo mình, rồi lại nhìn về Trần Hi. Khoảnh khắc sửng sốt, tôi kêu lớn:

"Trần Hi."

Tôi vội vã trong lời nói gấp gáp:

"Trần Hi. Anh Nguyễn Ngọc nói thấy Thất Thất trong bệnh viện. Lúc đó cậu ta đang mặc áo màu gì?"

"Áo sơ mi trắng."

"Vậy khi cậu ta bị bắt?", tôi thở hổn hển.

"Áo thun màu đen."

Trần Hi đáp mà hai mắt con bé cũng mở to. Chính là vậy. Thất Thất nói đã đi theo Vy Vy từ bệnh viện về đến nhà cô ấy. Thời gian khi đó là hai hai giờ đêm. Sau đó cậu ta đứng ở hiện trường A chờ đợi nạn nhân, khi nạn nhân xuất hiện là hai ba giờ. Dựa theo thời gian tôi và Trần Hi dàn dựng lại thì từ lúc bắt đầu đến khi Thất Thất báo cảnh sát là khoảng hai mươi phút. Thời gian để cảnh sát có mặt là mười phút. Như vậy, nếu đúng trình tự thì cảnh sát phải ở tại hiện trường B vào lúc hai ba giờ ba mươi phút. Tuy nhiên, thực tế thì khi Thất Thất gọi điện cho tôi đã là hai ba giờ bốn mươi phút. Thời điểm cậu ta bị bắt đã là hai ba giờ năm mươi phút.

Hai mươi phút chênh lệch không phải là nhỏ. Trong hai mươi phút đó, đã có chuyện gì xảy ra?

Chiếc áo sơ mi trắng Thất Thất mặc đã biến đi đâu?

Nghĩ đến đây, tôi như sực tỉnh. Tôi chạy dọc theo con hẻm đưa mắt tìm kiếm. Không thể nhầm được. Không thể nào nhầm được.

"Tìm đi Trần Hi", tôi nói gấp gáp, "tìm thùng rác. Có thể chiếc áo sơ mi của Thất Thất vẫn còn trong đó."

Trần Hi và tôi chia nhau ra hai hướng. Chỉ mất mấy giây, Trần Hi đã cất tiếng gọi. Ba chiếc xe đựng rác nằm sát nhau trong con hẻm cách hiện trường B chưa đầy ba mươi mét. Không chút phân vân, tôi nhảy phóc vào trong dùng tay cào bới. Rác chất đầy trong xe, mùi hôi tanh đến nghẹt thở. Chiếc xe đầu tiên không có, tôi trèo qua xe rác thứ hai. Một vài mảnh vụn thuỷ tinh vỡ khiến ngón tay tôi chảy máu. Cảm giác đau rát từ chỗ vết thương khi tiếp xúc với mớ hỗn độn chồng chéo lên nhau. Đến đáy thùng, tôi giật mình kéo lên một chiếc áo. Một chiếc áo trắng sơ mi còn loang lổ vệt máu đỏ. Ném ra ngoài cho Trần Hi, tôi tiếp tục đến với xe rác thứ ba.

"Tam Lục."

Trần Hi kêu lên thảng thốt. Tôi không trả lời, cứ vậy điên cuồng mà tìm kiếm. Nó không thể ở chỗ khác được. Nhất định là vậy. Nhất định là nó ở đây.

Tôi thở hồng hộc, bàn tay run rẩy cầm chiếc bông tai giơ lên. Nó đây rồi. Tôi nhìn chiếc bông tai lấp lánh mà lòng sợ hãi.

Tôi nói từng tiếng nặng nhọc:

"Có một lần Thất Thất làm hỏng một cây son của Tiểu Hồ. Tiểu Hồ bắt đền cậu ta. Tiểu Hồ nói Thất Thất làm hỏng hai cây son chứ không phải một. Thất Thất nhất quyết không nhận, chỉ nói sẽ đền Tiểu Hồ cây son do cậu ta lỡ tay làm gãy. Vì chuyện đó mà xém chút nữa Thất Thất đã ném Tiểu Hồ xuống dưới bể bơi vì vu khống cho cậu ta."

"Anh nói gì vậy Tam Lục?"

"Cậu ta không bao giờ chấp nhận việc người khác vu oan cho mình", tôi tiếp tục, "Trần Hi. Khi chúng ta đến gặp Thất Thất, cậu ấy đau khổ nói đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ. Cậu ấy khóc trong sự hối hận. Nhưng trong tất cả lời nói của cậu ta, Thất Thất chưa từng nhắc đến việc cậu ta xém chút nữa gây ra án mạng cả."

Trần Hi sững sờ nhìn tôi hỏi một cách thận trọng:

"Tam Lục. Anh nói, ý anh nói là anh Thất Thất đã nói dối."

Tôi nghiến hàm răng kêu lên két két:

"Không chỉ riêng thằng khốn đó. Bao gồm cả người đàn ông kia. Cả hai người họ đều đang nói dối."