Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 15



Ngọn đồi cỏ non xanh mượt chạy dọc theo con sông ngập tràn ánh nắng. Dòng sông nhỏ lại khi mùa nước cạn, để lộ ra những tảng đá lởm chởm xếp chồng lên nhau. Hai bờ sông màu mỡ, vô số những vỏ ốc, vỏ trai trồi lên trên nền cát ẩm.

Nước sông vẫn mang một màu vàng nâu nhạt. Dòng nước phù sa đó từ bao năm nay cứ vậy mà vỗ bờ, cứ vậy mà vun đắp lên những bãi bồi, đem chất dinh dưỡng làm cho cây hoa phát triển.

Trên bầu trời là tiếng sáo diều vi vu, giữa khoảng không là chuồn chuồn bay lặng lẽ, dưới mặt đất có hai đứa trẻ đang nằm gối đầu bên một khóm hoa. Hai đứa trẻ nhìn chừng ngang nhau, cũng chỉ vào tầm bảy tuổi. Đứa trẻ mặc áo trắng với đôi mắt to, nét mặt rạng rỡ, hai má tròn vo cùng làn da trắng như một bé gái. Đứa trẻ mặc áo đen không cười, khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt đăm chiêu đang nhìn theo bước nhảy của một chú ếch.

Mùi hương đồng nội thoang thoảng hòa tan trong gió. Mặt nước lăn tăn từng con sóng bé nhỏ trôi dạt về bờ rồi biến mất bên trong dải đất cát.

Ở giữa dòng sông, cách hai đứa trẻ chỉ một quãng ngắn là bãi ngô bạt ngàn. Ngô đã đến thời điểm thu hoạch. Cây cao quá đầu người, trên mỗi cây là những bắp ngô mập mạp, bóng bẩy.

Đứa bé áo trắng vươn vai, chỉ tay về phía trước nói:

"Ngô thế kia nhìn có tức mắt không? Chúng ta qua đó hái về nướng ăn cho đã."

Đứa bé áo đen lắc đầu:

"Thế là ăn trộm. Mẹ biết là ăn đòn đấy."

"Chỉ cần mẹ không biết là được rồi", đứa bé áo trắng đáp, "chúng ta đi nhanh về nhanh không để ai phát hiện."

Đứa bé áo đen có vẻ mềm lòng, nó nhìn những bắp ngô mà nuốt nước miếng ừng ực. Nó phân vân hỏi:

"Nhưng chúng ta qua đó bằng cách nào?"

Đứa bé áo trắng trả lời đầy dứt khoát:

"Bơi qua thôi. Có chút xíu à. Tớ với cậu đều biết bơi hết mà."

"Nước sông sâu lắm", đứa bé áo đen lưỡng lự, "chúng ta có bao giờ bơi xa như vậy đâu."

"Cậu nhát quá", đứa bé áo đen chế giễu, "cậu nghe bố kể chưa? Lúc bằng chúng ta bố đã bơi dọc theo dòng sông này ra đến biển. Cậu sợ vậy thì cậu không phải là đàn ông."

Đứa bé áo đen nghe vậy quát lớn:

"Ai nói tớ không phải đàn ông. Tớ bơi còn nhanh hơn cậu."

"Thế thì đi thôi."

Đứa bé áo trắng cười nói. Hai đứa trẻ đứng bật dậy chạy xuống sườn đồi dốc. Đến dưới bờ sông, đứa bé áo trắng nhặt một chiếc túi ni lông vo lại cho vào túi quần. Đứa bé áo đen hiểu ý cũng tìm một chiếc túi mang theo. Hai đứa trẻ bỏ dép lại, bước xuống bờ cát. Đứa bé áo trắng đi trước, chỉ mấy bước chân, nước đã ngập đến ngang mình.

"Nước mát quá", đứa bé áo trắng cười thích thú, "xem ai đến đó trước nào."

Vừa nói, đứa bé áo trắng vừa nhoài người xuống, hai tay rẽ nước, hai chân đạp nhẹ nhàng đẩy cả cơ thể vọt đi. Đứa bé áo đen không chịu thua, lập tức bám theo. Từng con sóng vỗ bờ rồi chạy ngược ra, phút chốc đã đưa hai đứa trẻ ra đến khoảng sông sâu thẳm.

Sóng giữa dòng không lớn nhưng lừng lững như một bức tường thành. Nước theo gió mênh mông, trùm lên đầu hai đứa trẻ. Dưới chân chúng không chạm đáy sông, trên đầu chúng, sóng miên man bất tận. Đứa bé áo trắng thở hồng hộc, nước vỗ vào mặt đau rát, hai tay cứ vậy đập nước mà trôi đi.

"Thất Thất."

Đứa bé áo đen kêu lên. Nó cũng đang bị những con sóng nuốt chửng. Nó thấy đôi chân mỏi nhừ, càng vùng vẫy lại càng chìm xuống. Dòng sông nó vẫn chơi đùa những năm tháng qua đang túm chặt lấy cơ thể nó, ghì nó xuống bằng một sức mạnh khổng lồ. Nó chới với. Nó gào thét. Dòng nước cứ vậy ập vào miệng nó. Nó kiệt sức. Khi nó không thể bơi được nữa thì một bàn tay nắm lấy nó, nhấc bổng nó lên. Nó ho sặc sụa. Nó thấy mình đang ở trên một con thuyền đánh cá. Nó nhìn xung quanh, nó mếu máo trong sợ hãi:

"Thất Thất. Thất Thất đâu?"

Người đàn ông trung tuổi cơ thể rắn chắc, nước da đen xạm vội vàng nhảy xuống. Nó bám tay vào mạn thuyền nhìn làn nước yên bình trôi lặng lẽ. Nó không thấy bạn nó. Nó vừa dùng tay chèo thuyền vừa cất tiếng gọi trong tuyệt vọng. Nó sợ quá. Nó sợ bạn nó bị nước cuốn đi mất rồi.

Một lát sau, người đàn ông vọt lên cắp theo một đứa trẻ. Nó mừng rỡ. Đứa bé tím tái không chút cử động. Người đàn ông leo trở lại thuyền, dùng tay ấn vào ngực đứa bé áo trắng. Nó cầm tay bạn nó, nó nghĩ rằng làm vậy thì bạn nó sẽ tỉnh lại. Nó không lầm. Đứa bé áo trắng ọc ra mấy bụm nước, đôi mắt lờ đờ mở ra. Nó khóc toáng lên. Cả hai đứa bé ôm lấy nhau mà khóc.

"Không cần nữa. Tớ không cần làm đàn ông. Không cần làm đàn ông nữa đâu."

Một ánh sáng loé lên như kéo cả cơ thể nó đi. Ái chà! Tôi lại đang mơ câu chuyện của ngày xưa đó.

Thực tại thì không có Thất Thất, cũng không dòng sông với bãi bồi nào cả. Ngay cạnh tôi chỉ là khuôn mặt Tiểu Hồ quen thuộc. Tôi đưa tay lên, giật mình khi thấy mặt nổi những cục sưng tấy. Cảm giác đau ê ẩm hai bên má làm tôi nói cũng có phần khó khăn.

"Trông anh bây giờ đang xấu lắm đúng không?"

Tiểu Hồ hức một tiếng đáp:

"Anh còn có tâm trạng quan tâm đến nhan sắc nữa à?"

Thấy Tiểu Hồ làm giận, tôi vội nắm lấy tay cô ấy làm lành:

"Anh sai rồi. Anh hứa không có lần sau nữa."

"Lần này thôi vẫn chưa xong đâu", Tiểu Hồ nói, "anh cứ khoẻ lại đi rồi biết tay em. Còn cả anh Thất Thất nữa. Làm cái gì mà đánh anh đến cái mức này cơ chứ?"

Tôi thở dài:

"Cậu ta hơi mất bình tĩnh. Dù sao thì anh cũng không vấn đề gì. Thế sao anh lại vào được trong này?"

"Em đưa anh vào", Tiểu Hồ nhìn tôi trả lời, "đêm qua anh Thất Thất gọi điện cho em. Anh ấy nói anh bị người khác đánh đến bất tỉnh rồi. Còn người khác nào ở đây nữa?"

"Vậy em biết cậu ấy đang ở đâu không?"

"Tắt máy", Tiểu Hồ lắc đầu, "em mà biết thì cho anh ấy vào đây nằm cùng anh luôn. Hai người lớn từng này mà hành xử như con nít."

"Em đừng giận cậu ấy."

"Anh không giận thì mắc gì em phải giận", Tiểu Hồ ấn vào trán tôi, "em đi mua đồ ăn cho anh. Mồm miệng anh biến dạng thế kia thì chỉ ăn cháo được thôi."

Tôi bật cười vì câu nói đùa của Tiểu Hồ. Thật ra tôi cũng có một chút vui vì Thất Thất chưa tuyệt tình với tôi như vậy.

Cậu ấy đi mất rồi. Cậu ấy cần thêm thời gian. Tôi vẫn tin rằng nhất định cậu ấy sẽ quay lại.

Tối hôm qua, tôi đến nhà Thất Thất để chờ cậu ấy. Buổi sáng khi được thả, cậu ta chỉ lạnh lùng mà bước qua tôi. Gần nửa đêm, cậu ta mới trở về. Cậu ta say khướt, vừa bước vào phòng đã nồng nặc mùi rượu. Trông thấy tôi, cậu ta hét lên như một con thú dữ. Cậu ta xô đổ chiếc kệ gỗ đẩy tôi lăn mấy vòng dưới sàn nhà. Cốc chén bị vỡ rơi loảng xoảng. Cậu ta chồm lên, hai chân giữ chặt lấy tôi, bàn tay cậu ta nắm lại cứ vậy nhằm mặt tôi mà đánh xuống.

"Thằng chó chết. Thằng chó chết."

Vừa đánh, cậu ta vừa gào lớn. Tôi thu được hai tay lại che kín khuôn mặt. Tôi đạp cậu ta ra vội vã lồm cồm bò dậy. Từ phía sau, cậu ta sáp lại, cánh tay ghì chặt cổ tôi vật ngửa tôi xuống lần nữa. Tôi không ngờ được cậu ta khoẻ đến như vậy. Khuôn mặt cậu ta nổi lên từng sợi gân giật giật. Hai con mắt đỏ au nhìn tôi cùng lúc là một cú đấm nữa làm tôi choáng váng.

"Mày đã làm cái gì? Thằng chó. Sao mày dám làm vậy? Sao mày dám hại chết cô ấy?"

Cậu ta mất trí thật rồi. Cậu ta không nhận ra tôi nữa. Cả người cậu ta toát ra chỉ là một cảm giác ghê rợn. Cậu ta cứ nhằm mặt tôi mà đấm. Vị tanh nhờn nhợn bám trên đầu lưỡi, bàn tay cậu ta cũng biến thành một màu đỏ. Tôi buông thõng tay, tôi đã không còn đủ sức mà chống trả. Cậu ta thở hồng hộc:

"Nói tao nghe. Mở miệng trả lời tao. Vì sao mày làm vậy? Vì sao mày ép cô ấy phải chết?"

Tôi nói từng tiếng nặng nhọc:

"Vì bà ấy.. vì mẹ.."

Cậu ta đưa hai tay lên ôm mặt:

"Đừng đưa mẹ vào đây. Đừng có lấy mẹ làm lí do bao che cho sự độc ác của mày. Bà ấy sẽ không làm thế. Bà ấy không giết người."

"Bà ấy yêu cậu.. Thất Thất.."

"Bà ấy yêu tao.. vậy còn mày? Mày hận tao nên làm thế phải không? Mày không hận tao.. Mày hận cô ấy. Mày hận Vy Vy. Mày hận Vy Vy đến mức ép cô ấy phải chết đúng không?"

Cậu ta ngồi đè lên người tôi cười hềnh hệch:

"Tao biết rõ là vậy mà. Mày vẫn luôn căm hận cô ấy. Từ trước đến giờ mày vẫn luôn căm hận cô ấy, vì cô ấy rời bỏ tao. Mày quy chụp mọi thứ lên đầu cô ấy, một ngày tao vui cũng là vì cô ấy, một ngày tao buồn cũng là vì cô ấy. Vì hận cô ấy nên mày hận luôn cả cái thứ gọi là tình cảm kia. Mày không bao giờ dám đối mặt, mày chỉ biết co rúm lại, nấp trong cái vỏ bọc của mày. Đúng như vậy không?"

Tôi lắc đầu thều thào đáp:

"Tớ không hận Vy Vy."

"Mày có", cậu ta trừng mắt nhìn tôi, "mày có đấy. Mày nhớ không? Mày nhớ người con gái theo đuổi mày ngày đó không? Mày có dám nói với tao là không phải vì Vy Vy ảnh hưởng đến mày không? Mày thích cô ấy, mày yêu cô ấy nhưng mày không dám thừa nhận. Mày không có lòng tin, lúc nào mày cũng sợ cô ấy sẽ rời bỏ mày giống như Vy Vy ngày trước. Tao đâu có nói sai. Chỉ có mày làm phức tạp lên mọi thứ, chỉ có mày làm tổn thương những người yêu thương mày. Mày nhớ chưa? Mày nhớ ra chưa?"

Cậu ta vừa nói vừa lay mạnh cổ áo tôi. Trong đôi mắt hoang dại và u uất kia, tôi thấy hình ảnh mình sao khác lạ đến thế? Đó là tôi ư? Có phải không? Hay chăng chỉ là một kẻ nào khác có diện mạo giống tôi như vậy? Kẻ mà đã tự tay dập tắt đi ngọn lửa của những yêu thương và hi vọng trong cậu ta. Kẻ mà đã nhẫn tâm tạo nên vết thương, biến một con người vui vẻ, lương thiện thành một con hổ mang trong mình trái tim chảy máu.

Thế giới này hình thành được là nhờ những điều đối lập. Mỗi con người tồn tại cũng chính là mang hai sắc thái trái ngược nhau. Có yêu, có hận. Có thiện, có ác. Những bản chất đó vẫn luôn tồn tại song song. Chúng chịu chung một sự điều khiển đó là cảm xúc. Khi một bản chất lên ngôi, bản chất đối nghịch theo đó mà biến mất. Những đau đớn và giằng xé như đang tàn phá cơ thể cậu ta. Cậu ta trùng xuống, nhưng vẫn là một giọng nói đầy đau khổ:

"Mày không nhớ? Vậy để tao kể lại cho mày nhớ. Cái đêm mưa lớn hôm ấy, mày đứng một mình ngoài ban công, ngón tay cứ vậy vuốt ve những chiếc gai nhọn hoắt của cây xương rồng đang ướt lạnh. Mày khóc, vậy mà khi thấy tao, mày lại vẫn giả vờ như mình bị ướt mưa, vẫn dùng mưa để làm một vỏ bọc cho những cảm xúc đang phá tan cơ thể của mày. Và khi mưa tạnh, mưa tạnh sau mấy giờ liền rơi không ngừng nghỉ, mày không còn công cụ để che giấu cái yếu đuối của mình nữa. Mày cười, mày cười trên đôi mắt đỏ hoe của mày. Mày nói là cô gái đó luôn tự hào với mày, rằng cô ấy đi đến đâu thì mưa sẽ theo đến đó. Mày nhìn thẳng vào tao và nói với tao câu trả lời, cô ấy đi đến đâu, mưa theo đến đó, nếu vậy thì ở đâu có mưa, ở đó mày sẽ xuất hiện. Tao ủng hộ mày, tao động viên mày, tao giúp đỡ mày. Một tuần sau, mày đặt vé máy bay qua Hàn Quốc để tìm cô gái ấy. Mày đi với một nụ cười và trở về cũng với một nụ cười. Mày cười và ôm chầm lấy tao, mày cười mà người mày cứ run bần bật, mày cười trong sự vụn vỡ của trái tim mày cùng với giọng nói đã lạc hẳn đi. Mày khóc, mày nói rằng cô ấy đã có một người khác ở bên cạnh. Mày khóc rằng đã nhìn thấy một người đàn ông đang ôm chặt cô ấy vào lòng. Tao nói sao mày không hỏi trực tiếp cô ấy, tao nói với mày là một cô gái yêu mày đến quên mất cả bản thân mình sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng mày lắc đầu, mày nói nếu cô ấy giống như những gì tao nói thì sẽ không ra đi trong im lặng. Mày nói chỉ cần cô ấy nói với mày một tiếng thì dù bao lâu mày cũng sẽ đợi cô ấy trở về."

Cậu ta dừng lại, người cậu ta nấc lên từng tiếng, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống mặt tôi.

"Chính vì tao biết sau sự việc của Vy Vy mày mới trở thành như vậy, tao đã luôn cố gắng để làm tất cả cho mày. Tao đã luôn cố gắng để có thể kéo mày thoát ra được khỏi cái bóng đen quá khứ đó. Còn mày thì sao? Mày trả lại những gì cho tao đây? Hay là tao sai. Tao đưa ra quyết định của tao cũng là sai? Tao không được phép lựa chọn cuộc sống của tao hay sao? Mày lấy cái quyền gì mà phá hỏng nó? Hả? Hả thằng khốn nạn?"

Cậu ta khóc toáng lên rồi mếu máo như một đứa con nít trong từng lời nói bị ngắt quãng:

"Cô ấy có thể sẽ có một cuộc sống khác.. Không liên quan đến tao. Nhưng.. sẽ là một cuộc sống mới đầy hạnh phúc. Cô ấy chịu quá nhiều đau khổ.. Mày đâu có biết.. Mày đâu có biết cô ấy đã trải qua những gì.. Cô ấy đã có thể quên hết đi mà vui vẻ. Vì mày, vì mày mà điều nhỏ nhoi đó không thể thành được nữa. Vì mày.. vì mày.."

Câu nói mắc nghẹn không thốt hết ra được, cậu ta cong người lên vung tay đấm một lần nữa. Tôi nhắm mắt. Cú đấm đó cậu ta không đánh vào tôi. Cậu ta đánh xuống sàn nhà rắn chắc. Cậu ta lắc đầu nhìn tôi như một người xa lạ:

"Tao ước gì tao có thể giết chết được mày. Hàn Phi. Không. Mày không phải Hàn Phi. Mày không phải anh trai tao. Mày không phải là con người. Mày là con ác quỷ."

Tôi vật cậu ta xuống, một tay túm cổ áo cậu ta, một tay nắm chặt. Cậu ta chỉ bật cười khà khà:

"Đúng rồi đấy. Mày có thể giết tao rồi đấy. Mày đã giết cô ấy rồi, giờ giết thêm tao cũng đâu có là gì đâu."

Tôi run rẩy thu bàn tay lại, cúi đầu ngồi phịch xuống đất. Cậu ta loạng choạng đứng dậy liếc mắt nhìn tôi rồi bước về phía cánh cửa.

"Cậu muốn đi đâu?", tôi kêu lên.

"Đi khỏi cái nơi chết tiệt này."

Cậu ta đáp lại cùng lúc đóng mạnh cánh cửa gỗ. Con Mập sủa mấy tiếng lao đến, cứ vậy cào chân lên cánh cửa đã đóng chặt. Nó biết được rằng, có lẽ nó sẽ không còn được gặp lại chủ nhân của mình nữa.

Tôi nhìn những giọt máu nhỏ xuống mà thẫn thờ.

Người đàn ông đó nói đúng.

Cậu ta nói đúng.

Tôi không phải là con người.

Tôi là một con ác quỷ!