Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 4



Lần đầu tiên tôi gặp được Trần Hi là khi con bé ba tuổi, lúc đó tôi và Thất Thất đều đã lên bảy.

Nhà tôi ở cạnh một ngôi đền, nghe nói là ngôi đền đó linh thiêng lắm. Thường thì cứ đến những ngày đầu năm, mọi người lại đổ xô về đó để xin lộc, cầu may mắn.

Hôm đó, Thất Thất rủ tôi đi xem cảnh náo nhiệt. Chúng tôi bắt gặp Trần Hi đang một mình đứng khóc. Con bé tóc buộc túm hai bên, mặc một chiếc váy trắng và đi đôi giày vải. Tôi đoán là Trần Hi đi lạc. Tôi nói Thất Thất ở lại trông chừng Trần Hi còn tôi sẽ đi tìm mẹ giúp cô bé. Gần ba mươi phút chen lấn trong đám đông mà không có kết quả, tôi quay lại thì không thấy Trần Hi với Thất Thất đâu nữa cả.

Tôi vội vã chạy về để báo với mẹ. Thất Thất đã đưa Trần Hi về nhà rồi, hai người đang ngồi chơi với một bộ mô hình siêu nhân của Thất Thất.

Chiều hôm đó, mẹ tôi tìm được bố mẹ cô bé. Có điều Trần Hi nhất quyết không chịu theo mẹ đi về. Con bé cứ ôm chặt lấy Thất Thất rồi khóc. Sau ngày ấy, Trần Hi bắt đầu thân quen với chúng tôi.

Những khi có dịp, ba mẹ Trần Hi vẫn đưa con bé xuống nhà tôi chơi. Những ngày nghỉ hè, tôi và Thất Thất lại đưa Trần Hi ra bên bờ sông để nhặt vỏ ốc, đào lỗ bắt cua. Năm mười ba tuổi, con bé bắt đầu gọi mẹ tôi bằng mẹ.

Mẹ tôi vẫn luôn mong muốn có một cô con gái nên điều này làm bà thật sự hạnh phúc. Còn tôi, bỗng nhiên tôi lại có một đứa em gái nghịch ngợm.

Tiếng nhạc nhỏ nhỏ dần. Tất cả mọi người đều hướng về phía bục trên cao nhìn hai nhân vật chú vịt Donal khoác tay nhau bước lên. Tôi đoán đó là ông Trần và phu nhân. Và đúng là thế thật. Sau lời cám ơn, ông Trần và phu nhân cùng thổi nến cầu nguyện. Giơ cao hai tay, ông Trần nói lớn.

"Mọi người, khiêu vũ nào."

Điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng đến, không nói về khả năng nhảy của mình, chỉ riêng nghĩ đến việc phải khoác tay một cô gái để khiêu vũ cũng đủ làm tôi phát hoảng. Tôi đưa Thất Thất theo cùng cũng vì mục đích có người chung hoàn cảnh.

Thế nhưng tính toán của tôi lại trật lất hoàn toàn so với thực tế. Không biết là Trần Hi nói gì mà Thất Thất lại đồng ý làm bạn nhảy với con bé. Tôi thoáng thấy tủi thân, con bé lại để anh trai nó phải đứng lạc lõng giữa chốn này.

Tôi nghĩ đến Tiểu Hồ, nếu có cô ấy ở đây, tôi sẽ có người giúp đỡ. Tôi và Tiểu Hồ sẽ ăn đứt Thất Thất và Trần Hi.

Tôi lặng lẽ ngó nhìn xung quanh, đa phần mọi người đến đây đều đã có bạn nhảy. Uống một chút rượu, tôi thầm cầu mong sớm có thể kết thúc bữa tiệc này.

Tôi kiếm một chiếc ghế phía góc phòng, ngồi xuống và nhìn về phía Trần Hi. Con bé tự tin với những bước di chuyển đầy chuyên nghiệp trong khi Thất Thất thì vẫn luống cuống chân nọ đá chân kia. Vô tình cậu ta nhìn thấy tôi, Thất Thất mở mặt nạ thè lưỡi với tôi một cái. Nếu tôi thế vai cậu ta, tôi sẽ còn làm tốt được hơn thế.

Thời gian cứ vậy chầm chậm bước qua trong giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc. Tôi không nhớ rõ là mình đã ngồi bao lâu với những suy nghĩ miên man trong đầu. Chỉ đến khi tiếng hét thất thanh vang lên, tôi mới giật mình nhìn về phía đám đông hỗn loạn.

Một người đàn ông trung tuổi đeo chiếc mặt nạ quái vật đang nằm sõng xoài trên nền đất. Tay chân buông thõng, cả cơ thể chốc chốc lại giật lên. Trên cổ ông ta máu tuôn xối xả. Ông ta rên từng tiếng đứt quãng. Chính xác hơn là những nhịp thở khó nhọc. Bằng một cách nào đó, một chiếc ly thuỷ tinh vỡ đã cắt ngang qua cổ người đàn ông.

Ông ta đang gặp nguy hiểm. Kiến thức ít ỏi về y học của tôi cũng đủ để tôi nhận biết tình trạng hiện tại. Tôi vội vã gọi cấp cứu. Bàn tay run rẩy của tôi đưa chiếc điện thoại rơi xuống, nằm gọn trong vũng máu đỏ.

"Tôi cần anh giúp."

Chính vào lúc tôi cúi xuống để nhặt lại chiếc điện thoại của mình thì giọng nói một cô gái cất lên ngay bên tai. Cô gái nắm tay tôi đặt lên vết thương của người đàn ông. Cảm giác chạm vào những tia máu đang bắn ra làm tôi rùng mình rụt tay lại.

"Giữ chặt. Nếu anh buông tay, ông ấy sẽ chết."

Cô gái nói với giọng quả quyết. Giây phút, sự can đảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ. Cô gái tháo chiếc mặt nạ ra khỏi mặt người đàn ông. Khuôn mặt ông ta đã trở nên tím tái.

"Mọi người lùi lại", cô gái ra lệnh cho đám đông, "ông ấy cần oxy."

Một vài người đã nôn mửa chạy ra ngoài. Dưới bàn tay tôi, từng giọt máu chảy ra tôi đều cảm nhận rõ. Cô gái quỳ bên cạnh, dùng tay xé một đường dài trên chiếc váy của mình. Tiếp đó, cô gái tháo chiếc guốc, đập mạnh xuống sàn nhà rồi lấy ra miếng chân gỗ. Vòng tay người đàn ông ra sau đầu, cô gái dùng mảnh vải quấn quanh cổ ông ta, đồng thời đặt thanh gỗ vào bên đối xứng.

"Ông ấy sẽ ổn đúng không?", tôi lo lắng hỏi.

"Đứt động mạch cảnh", cô gái đáp, "đây chỉ là sơ cứu tạm thời. Chúng ta cần đưa ông ấy đến bệnh viện."

Khi đó, hai vệ sĩ áo đen của ông Trần cũng xuất hiện cùng một chiếc cáng lớn. Có vẻ như ông Trần đã nắm bắt rất nhanh tình hình. Tôi giúp đỡ họ nâng người đàn ông lên. Cô gái cũng đi theo. Ở phía dưới cô gái, chỉ là một đôi chân trần trên nền gạch lạnh.

Thất Thất hiểu ý hơn tôi. Cậu ấy đã cởi áo khoác đưa cho cô gái trùm lại chỗ hở của chiếc váy. Cô gái gật đầu với Thất Thất, cùng lúc quay sang nhìn tôi.

"Anh làm rất tốt."

Đến lúc này, tôi mới nhận ra cô gái đang đeo chiếc mặt nạ chú chuột Jerry.

Một khoảnh khắc, tôi chững người khi nhìn thấy đôi mắt cô gái.

Đôi mắt to và trong qua lớp mặt nạ.

Đôi mắt dường như đang cười.

Lách khỏi đám đông, tấm lưng nhỏ bé của cô gái biến mất phía sau cánh cửa để lại phía sau là những lời xì xào của những con người xa lạ.