Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 44



Tôi đã xin nghỉ việc một thời gian vì lý do sức khoẻ. Tôi mắc bệnh. Tôi không phân biệt được đâu là đường, đâu là muối nếu chỉ nếm bằng miệng. Một quả ớt cay xè tôi ăn mà không có cảm giác. Khứu giác của tôi cũng xuống cấp nghiêm trọng. Tôi đã thử với rất nhiều những thực phẩm mang mùi vị khác nhau. Một số ít, dường như tôi vẫn mơ hồ hình dung ra được. Có điều, bản thân tôi biết rõ, sở dĩ tôi nhận ra là vì tôi ở trong tư thế chủ động.

Tôi chỉ dám nói chuyện này cho anh Nguyễn Ngọc. Ban đầu, anh không tin. Anh rót cho tôi một cốc nước ấm. Tôi ngửa cổ uống một hơi không chút đắn đo. Lúc đó, anh mới giật mình, sửng sốt mà thốt lên. Vì cái thứ mà anh đưa tôi uống thực chất lại là rượu.

Anh Nguyễn Ngọc liệt kê một vài nguyên nhân dẫn đến tình trạng như vậy. Sau khi dùng phương pháp loại trừ, anh tạm thời kết luận, hai nguyên nhân chính đó là: Chấn thương đầu và phản ứng thần kinh.

Nguyên nhân đầu tiên thì tôi hiểu. Đó chắc hẳn là do vết thương lúc tôi hoang tưởng tấn công người khác. Còn nguyên nhân thứ hai, tôi tự hỏi, phải chăng liên quan đến Tiểu Hồ? Não bộ tôi ức chế các nơron thần kinh, kéo sự nhận biết và phán đoán của chúng tập chung hết về một người con gái?

Bảy năm về trước. Tôi không bị giống như bây giờ.

Tôi bắt đầu uống thuốc và sử dụng thực đơn theo sự hướng dẫn của anh Nguyễn Ngọc. Tôi ăn những loại thực phẩm nhẹ để cơ thể thích ứng và làm quen. Tôi cũng thường xuyên ghé qua chỗ Trần Phong Vũ để tập luyện thể thao. Lúc trước, thỉnh thoảng cường độ làm việc khiến tôi hay nhức mỏi cơ và xương. Trần Phong Vũ có tặng cho tôi một chai rượu thuốc lâu năm. Công hiệu lắm, uống vào giống như là thuốc bổ vậy. Trần Phong Vũ dặn tôi mỗi ngày uống một chén nhỏ, đảm bảo cơ thể cường tráng, Tiểu Hồ mê mệt.

Trần Phong Vũ tinh ý, việc tôi đột nhiên chăm chỉ đến phòng tập đã làm Trần Phong Vũ nghi ngờ. Tôi không giấu được cậu ta nữa. Biết tình trạng của tôi, Trần Phong Vũ cũng lo lắng không kém. Cậu ta động viên tôi phải cố gắng, kiên trì, nhất định phải tìm lại được cảm giác. Trần Phong Vũ còn nói, rượu thuốc cũng có tác dụng an thần, cải thiện hệ thần kinh. Tôi uống hết thì cậu ta biếu thêm, của nhà trồng được mà, vẫn còn nhiều lắm.

Gần một tuần điều trị, tình trạng của tôi vẫn không có chuyển biến. Tôi chán nản và thất vọng. Anh Nguyễn Ngọc nói cần phải có thời gian, không thể nào mà vóng vội được.

Buổi tối hôm nay, tôi lái xe vòng vòng đi dạo. Tôi nghe có tiếng nhạc Merry christmas đâu đây. Trước cửa hàng nhỏ, có một cô gái đang treo những quả nhựa lên cây thông Noel chăng đèn nhấp nháy.

Vậy là một mùa Noel nữa lại sắp đến.

Tôi gửi xe rồi tản bộ trên phố. Trời vẫn lạnh như mọi ngày, dưới những cơn gió xào xạc qua tán cây, tôi chợt nhận ra cái nơi mà mình đang đứng.

Đó là nhà Kẹo.

Lặng lẽ, tôi tiến lại nhấn chuông.

Có vẻ như Kẹo vừa mới tắm xong. Mái tóc vẫn còn ướt. Kẹo mặc chiếc áo hoodie màu xám dài đến gần đầu gối, chân đi đôi dép bông đỏ. Sự xuất hiện của tôi làm Kẹo ngạc nhiên. Kẹo đứng thẫn thờ giây lát rồi nói:

"Anh vào nhà đi."

"Không cần đâu", tôi lắc đầu, "cậu rảnh không? Đi với tôi một lát."

"Đi đâu vậy?"

"Lang thang."

Gần nhà Kẹo có một công viên, phía trước giáp với đường lớn, phía sau là dòng sông mênh mông. Nhìn lên trên là chiếc cầu vượt với những bóng đèn sáng chói. Kẹo đưa tôi ra đó. Ở đây, mọi người kéo đến để tập thể dục, hóng gió, có cả những cặp đôi ngồi ghế tựa đầu tâm sự.

Dòng sông càng rộng ra khi thuỷ triều lên, mặt nước bạc lấp lánh theo từng con sóng. Kẹo chống tay lên thanh sắt của hàng rào chắn, cười hỏi tôi:

"Anh thấy nơi này thế nào?"

"Đẹp", tôi trả lời, "cậu vẫn hay ra đây à?"

"Nếu ngày đó em chăm chỉ", Kẹo nói, "thật ra đây là nơi em thích nhất. Có thể nhìn ngắm thành phố, nhìn ngắm con người. Thả hồn theo làn nước, cả cơ thể tan vào không gian."

Vài câu chữ bình thường đi qua Kẹo mà trở thành hoa mĩ. Kẹo trầm ngâm giây lát rồi đọc mấy câu thơ:

"Hoa gian nhất hồ tửu,

Độc chước vô tương thân,

Cử bôi yêu minh nguyệt,

Đối ảnh thành tam nhân."

Đây là "nguyệt hạ độc chước" của Lý Bạch, một đại thi sĩ nhà Đường. Lý Bạch phóng khoáng, chữ lên thơ đa phần theo cảm xúc. Bản thân tôi cũng rất yêu thích và ngưỡng mộ vị nhân sĩ này. Rượu và trăng vốn là hai tri kỉ của Lý Bạch. Dân gian từng truyền miệng nhau một câu chuyện. Có một đêm, Lý Bạch uống say ở sông Thái Trạch, huyện Đang Đồ. Ông trèo thuyền ra giữa sông thì nhìn thấy ánh trăng đang nằm ở dưới đáy nước. Ông liền nhảy xuống với ý định vớt trăng lên nhưng bị chết đuối. Nơi đó, người ta xây một cái đài để tưởng niệm ông, gọi là Tróc Nguyệt Đài, nghĩa là Đài Bắt Trăng. Tất nhiên thì đó chỉ là chi tiết tưởng tượng, có điều nó góp phần làm cho thơ của ông trở nên gần gũi hơn, hoàn hảo hơn.

Tôi đọc tiếp những câu thơ còn dang dở:

"Nguyệt ký bất giải ẩm,

Ảnh đồ tùy ngã thân.

Tạm bạn nguyệt tương ảnh,

Hành lạc tu cập xuân.

Ngã ca nguyệt bồi hồi,

Ngã vũ ảnh linh loạn.

Tỉnh thì đồng giao hoan,

Tuý hậu các phân tán.

Vĩnh kết vô tình du,

Tương kỳ mạc Vân Hán."

"Anh cũng biết sao?", Kẹo phấn khích reo lên.

Tôi gật đầu nói:

"Cậu yêu thích văn thơ nhỉ?"

"Cũng không hẳn. Chỉ là em thấy được mình trong những lời thơ ấy. Anh có biết những lúc buồn em làm gì không? Em làm như này đó."

Kẹo chụm hai tay trước miệng, hét lớn một tiếng dài. Hét lên để mọi u sầu, buồn bực thoát ra hết. Kẹo lắc mạnh lên người tôi, ánh mắt nhìn tôi cầu khẩn. Tôi hít một hơi thật sâu và cũng hét lên. Âm thanh thoát ra phút chốc tan vào trong tiếng sóng.

"Tuyệt không?", Kẹo cười nắm tay tôi, "đi nào. Em đưa anh đi nhảy Flashmob."

Flashmob hiểu đơn giản là một cuộc huy động chớp nhoáng để thực hiện một hành động gây sự chú ý. Có thể là nhảy, ca hát, hoặc là làm bất cứ điều gì. Ở trung tâm công viên là một đài phun nước. Có một nhóm thanh niên trẻ tuổi chừng bốn, năm người đang hát cạnh bên chiếc loa dựng đứng. Kẹo bước lại phía nhóm người trẻ tuổi thì thầm mấy câu. Sau đó, Kẹo tắt loa và đưa micro lên, cất những tiếng nói mời gọi.

Mấy thanh niên bắt đầu vỗ tay. Tiếng nhạc cũng được bật lên rộn rã. Kẹo kéo tôi lại và bắt đầu nhảy. Một người, rồi hai, ba người, phút chốc đài phun nước đã chật kín. Tất cả đều cùng nhau lắc lư không theo một kịch bản nào cả. Phía dưới lòng đường, nhiều người hiếu kì đứng lại giơ điện thoại quay phim, vẻ mặt đầy thích thú.

"Giải tán."

Kẹo giơ tay ra hiệu. Mọi người vỗ tay rồi tản ra như chưa từng có chuyện gì. Công viên lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn kem."

Kẹo đưa ra quyết định ngay khi tôi còn đang điều hòa hơi thở. Tôi ngăn Kẹo lại nhưng không được. Kẹo dẫn tôi đến một xe kem dạo ven đường mua hai cây kem ống. Đó là một loại kem khá dài và thon nhỏ.

"Em quên mang ví rồi", Kẹo nói, "anh cho em mượn tiền đi."

"Để tôi mời cậu."

"Vậy em lấy thêm một cây nữa nhé?"

Kẹo cười khúc khích chọn cho mình hai cây kem, một xanh, một trắng. Cây kem của tôi là màu vàng. Chúng tôi trở lại con đường nhỏ trong công viên. Kẹo bước đi phía trước, cắn một miếng bên cây kem này rồi lại cắn một miếng bên cây kem kia. Tôi hỏi nhỏ:

"Cậu không thấy lạnh à?"

"Lạnh ấy hả?", Kẹo nhìn xuống đôi chân trần rồi giật mình đáp, "em quên mặc quần rồi."

Tôi lắc đầu khẽ cười. Kẹo đưa một cây kem cho tôi khi tiếng chuông điện thoại của Kẹo kêu lên. Gió cũng bắt đầu lớn hơn. Từng con sóng vỗ bờ mang theo những hạt nước lạnh lẽo.

Là nước của tự nhiên hay là nước mắt của một người con gái?

Que kem trên tay Kẹo đã nằm im dưới đất từ lúc nào.

Ánh sáng trên cao soi rọi gương mặt Kẹo. Kẹo nhìn tôi, hai mắt rưng rưng. Đôi môi Kẹo run lên nói từng tiếng ngắt quãng:

"Anh.. anh ơi.. ba em.. ba em mất rồi."